Đến tận bây giờ tôi vẫn là một kẻ ngốc đầu đá, nhưngít ra khi lớn lên cũng có chút biến chuyển.
Không hiểu tại sao Quan Ứng Thư lại tự nhiên dở hơi,muốn đi du lịch nhưng hoàn toàn không theo kiểu du lịch thành thị, nếu là dulịch thành thị thì chẳng qua cũng chỉ có:
Hai ngọn núi, nhưng chắc chắn không phải là Vương Ốc,Thái Hàng (Haingọn núi trong tích cổ “Ngu công dời núi” của Trung Quốc); cóhai suối nước nóng, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với suối nước nóng tựnhiên của Pháp.
Thế nhưng Boss vẫn là Boss, nhăn mặt phân công cho cấpdưới vẫn luôn là sở trường của hắn. Tôi đành phải tuân mệnh cùng hắn đi dạokhắp mọi nơi, việc được Quan Ứng Thư đặt cho một cái tên mĩ miều: khảo sát…
Khảo sát một lượt chỗ này, thì ra thành phố bây giờđều mở rộng khai phá đến từng địa phương rồi, tất cả những kẻ vô lương tâm đềutụ tập lại đây, giống hệt như một cái “Las Vegas” phiên bản Trung Quốc. Sòngbạc gần như đã trở thành nhà của họ, thà thua nhân phẩm chứ không thua tiền,cuộc sống ở nơi này giống như một sự mỉa mai, khi bạn ngồi tít trên cao, ngườita sẽ coi bạn như thần linh, khoe khoang khắp nơi, nhưng một khi bị thua, bạnsẽ vạn kiếp bất phục (suốtđời suốt kiếp không trở lại được),cả đời không thể đứngdậy nổi.
Mà thật lâu thật lâu trước kia, tôi đã từng giả khùnglàm chuyện điên rồ, móc bài thi chi chít những dấu nhân đỏ choét vào cái móccâu, vác cần câu lên xe, hoàn thành hết lộ tuyến xe buýt, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387943/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.