Đường xuống núi tương đối trơn trượt, nhưng BOSS đạinhân vẫn có thể đi lại vững vàng, mũi chân tôi vốn thuộc loại giống diễn viênmúa bale hoặc đơn giản là giống người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống,một nửa là hưng phấn, một nửa còn lại là run sợ lần từng bước đi xuống.
Lái xe Trần đang cầm chiếc ô đen giống Quan Ứng Thưđứng bên cạnh chiếc xe, thấy chúng tôi đi xuống liền vội vã mở cửa sau xe.
Hừ, lại là chiếc xe Bentley đen chết tiệt!
…
Hoàn toàn không có ai hỏi ý kiến của tôi, xe vẫn chạythẳng về phía nhà nghỉ. Lúc này tôi nhìn ra cửa sổ mới cảm thấy có gì đó khôngthích hợp:
“Đồ của tôi vẫn còn để tại Tây Uyển.”
Đó đều là vật bất ly thân của dân đen như tôi, tất cảchi phí ăn ở đi lại của tôi đó nha, có nó thì tôi mới có thể ở khách sạn tốt,có khi may mắn còn được cung cấp cả bữa sáng nữa!
Lái xe Trần lúc này rốt cục cũng mở miệng: “Phu nhân,cô mau nghỉ ngơi, tôi đi làm thủ tục.”
Mỗi lần nghe bác Trần gọi tôi là “Phu nhân” tôi cảmthấy có điểm không thích hợp, rốt cuộc là làm sao?
Tôi tự biết mình nhiều lời vô ích, đành theo Quan ỨngThư đi về phía khách sạn rực rỡ xa hoa đằng trước.Xa xỉ tuy là xa xỉ, nhưng lạikhông cần tôi trả tiền hay quẹt thẻ, không cần chính là không cần…
Phòng tổng thống đương nhiên có phong cách ung dungcùng sự rộng rãi, đi trên thảm thì mềm mại như trên mây, thắc mắc cứ để tronglòng, cũng không cảm thấy chân mình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/114014/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.