Tôi học theo dáng vẻ của thầy giáo, đi qua đi lạitrong phòng làm việc, tự hỏi là đã đắc tội gì với tên đại boss biến thái ấy chứ(đâylà chỉ Du Phái).
Sau đó tiến hành so sánh tổng hợp chức vụ của họ, giátrị xã hội và cả mức độ đàn áp bóc lột tôi một cách toàn diện. Bình tĩnh tìmmột lí do kiểu như “buổi trưa nay ở ngã ba đường phố tôi không may ăn phảitrứng rán không kĩ nên đã lây nhiễm khuẩn xan-mô-nê-la bây giờ ngũ quan đềuquay cuồng bất tỉnh nhân sự cần đến bệnh viện tiêm phòng gấp” để lấy lệ vớihắn, sau đó giả vờ di động bị nghẽn mạng nên tự cúp máy, cuối cùng là vô cùngbình tĩnh rút ra từ trong góc giá sách cuốn “Bàn về đánh cờ”, thoải mái nhànnhã ngồi đọc…
Đây là cuốn sách hấp dẫn nhất trong thư viện hồi ởtrường đại học, bị một đám bạn điên cuồng mượn rồi lại mượn, trong thư việntổng cộng có sáu cuốn, đến lượt tôi thì cuốn sách mượn được ấy lại vô cùng thêthảm. Mỗi một trang sách không biết bị tên khốn nạn nào vẽ vời lung tung, khôngmột chữ nào có thể đọc ra. Vì thế mà tôi đã nôn ra máu phun vào khay đựng cơmmột thời gian.
Cho đến lúc Trúc Diệp thẳng thắn nói rằng cô ấy khôngthể nào nhìn cảnh tượng ấy tiếp được nữa, cho nên tuy có chút không muốn tôicũng phải buông tha dù sau khi rút hết không ít tinh hoa = =
Bây giờ lại có được một cuốn sách mới như thế, tronglòng ngược lại chẳng muốn đọc chút nào. Con người mà, mãi mãi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387910/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.