Từng chiếc từng chiếc xe gào thét chạy qua, khoe tốcđộ thành thị. Tôi rốt cục cũng đã nghĩ thông suốt, nhưng chân lại tê không thểđộng đậy, mềm nhuyễn vô lực. Người qua đường Giáp tốt bụng giúp đỡ một phen,tôi cười cười cảm ơn cô ấy, trên mặt cô ấy đầy sự thương hại không che giấu,đây là vẻ mặt tôi ghét nhất.
Tập tễnh đi đến căn phòng lớn trước mặt của Quan ỨngThư mất không ít thời gian, cuối mùa thu thời tiết luôn khô mát, ngay cả mộtgiọt sương cũng không thèm rơi xuống.
Trong phòng đèn bật sáng trưng, nhưng thiếu vắng tiếngchân người
Dọc theo đường đi suy nghĩ của tôi trăm chuyển ngànhồi, có vài thứ nghĩ đến sắp hiểu ra, có vài thứ vẫn còn băn khoăn, để lại chobản thân là được rồi. Nếu mang lại phiền phức cho người khác, trở thành gánhnặng của người ta, tội gì lại thế?
Theo suy đoán của tôi, hắn không trở về, mà đang ở bệnhviện cùng Dụ Hà, Dụ Hà…
Mỗi khi nghĩ đến đây lòng tôi lại tràn đầy áy náy, nếukhông phải tôi tham lam muốn đi vào trong đó ăn bánh ngọt, nếu không phải tôitự cho là đúng đề nghị đi ra bên ngoài chờ, nếu không phải tôi tay chân luốngcuống kéo sai người, nếu không phải tôi…
Thì việc này làm sao có thể xảy ra?
Tôi ngơ ngác ngồi ở trên giường, rèm cửa sổ màu xanhlá cây là do tự tay tôi chọn, khi đó tự dưng lại yêu màu sắc này ghê gớm. Tôibị nhạy cảm với ánh sáng vào buổi tối, cho nên rèm cửa sổ dày thêm hai lớp,không một tia sáng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387909/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.