“Mẹ đã biết chuyện?” Ánh mắt tôi cụp xuống, giọng nói run run có chút khôngkhống chế được. Bộ chăn đệm màu xanh trắng giống như hé ra mê cung âm u, tôinhìn tới mức hoa mắt chóng mặt.
“Nhan Nhan, đừng lo lắng, anh sẽ không để em đi…” Hắn đứng ở mép giường, nghiêng người đem đầu tôi ôm vào bên hông: “Mọi việccứ giao hết cho anh.”
“Mẹ sẽ bắt em phải đi sao?” Tôi nghe thấy giọngnói của bản thân xuyên qua xương cốt truyền đến lỗ tai có chút nghẹn ngào.
Hắn im lặng, nhanh chóng ôm chặt lấy tôi, giống như làtrên người tôi gắn cánh có thể như chú chim nhỏ bay đi bất cứ lúc nào.
Nếu là trước đây, tôi còn có sức lực làm dịu đi mâuthuẫn bất ngờ này với mẹ chồng, đấy là những khúc mắc mà Tần Y Y để lại cho tôitrong quá khứ. Nhưng mà hiện tại, tôi thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần đềumệt mỏi, không còn tinh lực cùng bất cứ người nào hòa giải nữa …
“Được, giao cho anh, đều giao hết cho anh…” Tôihữu khí vô lực tuôn ra những lời này xong mí mắt liền nhanh chóng khép lại.
Khi Trúc Diệp đến thăm, ánh mắt tôi đang thất thần xaxăm nhìn chằm chằm vào hư vô. Quan Ứng Thư thìđi họp. Cô ấy thấy thế lo lắng mà không biết làm sao, liền cầm lấy tay tôikhông chịu buông: “Làm sao vậy hả ? Mới một tháng không gặp, cậu sao lại biến thành bộ dạng như thế này ? Tất cả dinh dưỡng đềubị tiểu BOSS nhà các cậu hấp thụ hết rồi ư ?”
Tôi điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387810/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.