Tôi định trốn tránh cũng không kịp nữa rồi, vì đúnglúc đụng phải người bên trong đi ra.
Hai người đều sợ sệt nhìn nhau không nói gì, sau mộtlúc lâu mới dám ngẩng lên nhìn thẳng vào đối phương. Thái độ của tôi lúc nàythật không biết đã rối rắm thành cái dạng gì, nhưng mà tôi biết trongánh mắt mình đều là áy náy và hổ thẹn.
Thái độ của mẹ cũng có ý lảng tránh, chỉ khẽ thở dàimột cái, nhẹ giọng nói: “Vào xem nó đi.”
Hả? Tôi không hiểu gì cả, cứ nghĩ sẽ thấy bà hầm hầmtức giận mắng mỏ và khinh bỉ tôi. Nhưng mà bà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra mộtcâu như vậy thôi sao?
Tuy vậy tôi cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, bởibên trong có giọng nói mệt mỏi truyền ra: “Mẹ? Ai vậy?”
Lúc tôi đi vào sau lưng vẫn còn chút run rẩy, bước đicũng không ổn định, bèn lấy tay bắt chặt lấy tay nắm cửa: “Là em.”
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt tan rã. Yên lặngnhìn tôi, rất lâu sau đó phục hồi lại rồi tiếp tục cúi đầu xuống xem văn kiện:“Em tới đây làm gì?”
Giọng điệu trở nên lạnh băng không có độ ấm, hình nhưcòn kèm theo hận thù tới nghiến răng nghiến lợi.
Mắt của tôi, tựa như đập nước bị những lời này làm mởtung nắp, nước mắt phút chốc trào ra, chảy xuống, giống hệt như sáng sớm hômnay nhìn thấy trên mái nhà rơi xuống rất nhiều tuyết trắng, chúng đáp xuống chiếcáo dệt bằng lụa màu sáng, chưa kịp tan ra đã bị hất xuống mặt đất. Hóa ra tôithật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2387807/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.