Căn nhà này cũng không thuộc dạng biệt thự phong cáchChâu Âu, xe đẹp trên thảm đỏ gì, mà còn cho người ta cảm giác từ những thập kỉtrước, phần lớn hàng xóm xung quanh đều là các thương gia lớn tuổi, đang chơicờ hoặc khiêu vũ một điệu nào đó.
Vừa bước chân tới cửa đã có một cục bông trắng nhưtuyết lao về phía tôi. Tập trung nhìn kĩ, thì ra chỉ là con Tát Ma, à, cũng cóthể là chú chó Ngân Hồ, tôi không nhận ra nổi…
Bác gái rất sung sướng vẫy tay gọi tôi, cười lớn giốnghệt một đứa trẻ, chẳng sợ khóe mắt không che được những nếp nhăn cứ một tầnglại một tầng, nhưng khi ngọn đèn ấm áp trong phòng chiếu rọi xuống, mỗi một nếpnhăn lại giống một hoa văn vẽ lên tương lai xán lạn của bà.
Hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên, hẳn là tôi đã bật khócnếu không có bà ở đây, cả con chó nhỏ đang cọ xát vào ống quần tôi nữa.
“Bị làm sao vậy? Mũi đỏ lựng, Ứng Thư lại bắt nạt consao?” Bác gái nhỏ giọng hỏi thăm tôi
Tôi âm thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng, chữ “lại”này sinh động ghê, bác gái à, người quả thực khôn khéo…
“Không ạ, tối hôm qua con ngủ ngoài trời lạnh nên bịcảm”. Sau khi thuốc tôi dùng buổi trưa hết hiệu quả, giọng nói của tôi lại mộtlần nữa biến xấu, trở nên ồm ồm, y hệt một con chuột trốn trong hang.
“Chị Ngô, hôm nay chuẩn bị tốt canh ngũ vị đi, đứa trẻnày chắc buổi tối không ngủ ngon, đạp chăn ra đây mà”. Cuối cùng lại ồn ào nhắcnhở Ứng Thư “Con cũng chẳng biết chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-cung-toi-vui-buon/114004/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.