Phàm Mặc Mặc lủi thủi đi về nhà, cô không dám khóc vì sợ các con biết chuyện nhưng mà hai hốc mắt thất thần đỏ hoe từ lúc nào, cơ thể gầy yếu phông phanh trước gió rét
_Không có gì cho mấy đứa nhỏ, chúng bị đói nhìn rất là tội, mình vô dụng quá...
Cô lo ngại khi đường về nhà mỗi lúc gần hơn, giờ này các con bụng đói meo vẫn đang đợi mẹ mang thức ăn về
_Mẹ Mặc...mẹ Mặc...
Ba đứa nhỏ nheo nhóc chạy ra sân mừng cô, cô biết chúng sẽ rất thất vọng vì cô không tìm được món gì đem về cả
_Mẹ Mặc, mẹ ơi...hihi...
Bọn trẻ cứ cười suốt mà không nói gì cả, cô bế tiểu Vương lên thằng bé chỉ vào nhà nơi tiểu Đan và tiểu Điềm đang vui vẻ cùng nhau chơi búp bê
_Ngày nào bố cũng đến đó mẹ, bố mua cho tụi con nhiều thứ lắm
Tiểu Vương cười rạng rỡ khoe với cô, từ hôm nay chúng không phải ăn thức ăn nguội lạnh nữa nên vui lắm và quan trọng là cả ba đứa quấn lấy bố không rời
_Mấy đứa nói...
Phàm Mặc Mặc chạy vào nhà nhìn ngó, đúng là trong ngôi nhà ổ chuột cô thuê bây giờ rất khác mọi thứ dành cho các con cô đều thuộc loại tốt nhất, không thiếu thứ gì về vật chất thảo nào bọn trẻ rất vui vì chúng không còn sống trong những ngày thiếu thốn nữa
_Mộ chủ tịch đến đây khi nào?
Cô hỏi các con nhưng bọn trẻ ngơ ngác không trả lời, chỉ có tiểu Điềm là buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-sung-em/2161503/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.