Chương trước
Chương sau
Nguyệt Du đóng mạnh cửa xe, bộ dáng giận dữ bước đến gần Phàm Mặc Mặc nhìn cho rõ tình địch, với gương mặt dè biểu đôi mắt liếc xéo khinh thường, ả ta tiếp tục lên giọng

_Ai cho phép cô đưa lũ ăn mày dơ bẩn này đến đây hả? Loại lang chạ không biết con của ai đến đây nhận bừa à? Đồ lăng loàn, phụ nữ dâm đãng phóng túng

Nguyệt Du đùng đùng nổi giận, hậm hực nhìn Thẫm quảng gia niềm nở đưa ba đứa trẻ vào trong, ả bực dọc rút trong túi xách ra lọ nước hoa đắt tiền xịt lên không trung xua đuổi ám khí. Phàm Mặc Mặc không chút nao núng trước những lời miệt thị đó, cô nhíu mày nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp mà người đàng ông làm khốn khổ đời cô chọn làm vợ, trong đầu thoáng nghĩ lấy ả ta về chi bằng lấy súc vật còn có ý nghĩa hơn

_ Các con tôi dơ bẩn sao? Vậy cô có giỏi sinh được một đứa đi lúc đó tha hồ tạo khẩu nghiệp ha? Bốn năm qua nhìn lại xem của cô lên mốc rồi đấy...đồ vô dụng không biết đẻ, cô giỏi xúc phạm đến các con tôi lần nữa xem, tôi tát vỡ mặt cô, Phàm Mặc Mặc này có thể yếu đuối hèn hạ nhẫn nhịn trước mặt Mộ thiếu đó nhưng đổi lại các con tôi có được hạnh phúc, chúng có cha sau bao năm xa cách, nhưng với loại không biết phải trái như cô thì tôi sẵn sàng thô lỗ đó, đừng nghĩ cô là vị hôn thê của Mộ chủ tịch là mẹ kế của các con tôi thì tôi nhượng bộ, cô còn chưa chính thức gả vào Mộ gia mà, sânq si cái gì? Tôi đây là một đứa bần hèn như cô nói thì đã sao? Cô nên nhớ tôi có ba bảo bối của nhà họ Mộ còn cô...khi nào làm được như tôi rồi hãy lên mặt

_Mày...

Cô ta đưa tay lên cao định bụng gián xuống mặt cô một cái tát và còn muốn cào nát mặt cô nhưng cô sẽ không để ả ta làm càng, cô vung tay ngăn lại cái tát đó cô siết tay bóp chặt cổ tay ả ta và dùng ánh mắt sát khí nhìn xoáy vào ả

_Thôi đi, tôi không có rảnh bon chen vật chất cô đang đào đâu, lo giữ chúng đi nói không chừng tự cô làm mất tất cả thôi, chẳng phải ba ngày nữa cô kết hôn rồi sao? Tuy chỉ mới gặp mặt nhưng tôi sẽ đến dự cô không phải cuốn lên đâu...

Cô ta mang ấm ức đành buôn tay xuống, ả ta cứng họng tuy không cam lòng nhưng nghẹn tức chỉ biết nén giận không thể manh động quá mức

_Tôi sẽ không bỏ qua đâu, cô tốt nhất đừng ve vãn chồng tôi, đừng nghĩ có ba đứa con thì tùy tiện tìm cách chạm mặt mãi

Nguyệt Du nhấn mạnh nhắc nhở, ả ta phủi phủi váy áo lộng lẫy tỏ vẻ xem cô dơ bẩn không có tư cách nói chuyện với mình

_Tôi không rảnh gặp mặt Mộ chủ tịch đó đâu, nếu thích hai người cứ cùng nhau đến đón các con tôi, có vậy cô không sợ rồi nhỉ? Khẩu vị của tôi không có mặn như cô.

Phàm Mặc Mặc cười nhạt mệt mỏi mở cánh môi nói ra, cả người rã rời chán nản gương mặt tuy cố che giấu nổi phiền muộn nhưng trong khóe mắt vẫn đọng nước nghẹn ngào, cô ta liếc xéo bỏ đi, khi đi ả còn cố tình tông vào cô một cái đe doạ. Phàm Mặc Mặc không chấp nhất những người không đáng, những gì cần nói cô đã nói hết trước khi ra về cô ngậm người nhìn căn biệt thự xa hoa một lát, ngoài trời đổ mưa những giọt mưa nặng hạt cứ thế lấn át thi nhau rơi xuống người cô, được một chốc cô ra về nhưng vừa xoay đi đai thấy ba đứa trẻ cầm ô chạy ra, nhõng nhẽo đòi mẹ ở lại, trẻ con là vậy chúng luôn vô tư yêu cầu những gì mình thích nhưng riêng bản thân cô cô không thể bước vào ngôi biệt thự này cô không muốn rắc rối xảy ra

_Tiểu Vương...tiểu Đan...tiểu Điềm...ba đứa ngoan, đừng ra đây, trời mưa to lắm có sấm nữa đấy không sợ hay sao?

 
 
Phàm Mặc Mặc sợ các con chạy lung tung ngoài mưa trượt ngã nguy hiểm nên đành bạo dạng chạy vào khoản sân to dỗ dành các con, ba đứa trẻ thấy vậy mới thôi quấy nhiễu yên tâm chạy vào phòng khách đợi mẹ đi vào, khi cô nhìn lại quần áo thì chúng đã ướt từ lúc nào cô không thể bước thêm bước nào vào trong nữa, hai bàn tay ôm lấy vai gầy xuýt xoa vì lạnh, lần này cô không kịp ra về đã bắt gặp một người nam nhân tuấn tú trong tư trang phẳng phiêu lịch lãm từ phòng khách bước ra ngoài, phía sau anh cõng trên lưng tiểu Vương, còn tiểu Đan và tiểu Điềm được anh bế bằng hai tay, bọn trẻ theo anh suốt

_Em nhớ tôi nên đến tìm à? Tôi biết mà...

Mộ Thiên Hàn đặt các con xuống, anh kéo tay cô nắm chặt, ánh mắt lôi cuốn đẹp đến ngất ngây nhìn chằm chằm vào cô khiến cho cô xao động không dám nhìn thẳng, tim lại bắt đầu đập loạn xạ

_Không, là các con tìm ngài!

Phàm Mặc Mặc hất tay cố gắng giật cổ tay về phía mình nhưng mà anh đang nắm chặt quá, cương quyết không buông cô ra, anh giờ đây rất hậm hực vì cách xưng hô của cô nghe xa lạ vô cùng.

_Chắc là Mộ chủ tịch cũng vừa nghe những gì vợ sắp cưới của ngài nói về tôi đúng không?

Phàm Mặc Mặc chua xót run giọng cố gắng nói, chuyện mà cô cứ nghĩ sẽ giấu đến cuối cuộc đời bây giờ không thể chôn vùi được nữa, ngực trái cô đau lắm, ánh mắt buồn không dám đối diện

_Vợ sắp cưới của Mộ chủ tịch nói có phần đúng, tiểu Điềm thật ra không phải giọt máu của ngài

Mộ Thiên Hàn nghe xong hai chân chôn dưới sàn tưởng như hóa đá, mọi thứ xung quanh bõng tối mờ theo lời lẽ xé nát trái tim anh từ cô, lẽ nào cô thật sự đã sinh cho người đàng ông khác một đứa? Nỗi tức giận đè lên bàn tay to hiện giờ đang ghì mạnh vai gầy của cô đè nặng

_Em nói cái gì?

_Là tôi nhặt được tiểu Điềm ở nghĩa địa, ngài không cần có trách nhiệm đâu nhưng đừng làm con bé tổn thương

Cô hất bàn tay đang dồn lực hành hạ mình vô cớ ra xa, cô ôm lấy tiểu Điềm số lự rằng con bé bị tổn thương, đứa trẻ vô tội này thật sự rất cần tình yêu thương che chở cũng như tiểu Vương và tiểu Đan

_Tiểu Điềm đừng lo, sau này lớn lên anh sẽ cưới em làm vợ, yêu em thật nhiều như là bố yêu mẹ mà không thừa nhận vậy đó

Tiểu Vương tinh ranh nắm tay tiểu Điềm hôn vào má con bé, thằng nhóc này nói xong thì lập tức có hai con người tự động thấy thẹn mặt mày tái đi rần rần tê đỏ, anh nhìn cô sau rất lâu nhìn đến đây mắt trở nên ngây dại
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.