Chương trước
Chương sau
Tại sao lúc nào cũng có màn 2? Ngang ngược thật đó...
Cô tức tối quát hắn, tay còn ra sức đẩy khuôn ngực đang bao phủ lấy cô ra xa, hắn giữ lấy hai tay cô đều nhịp vận động không ngừng
_Tức giận cũng đáng yêu nữa...um..
Hắn cắn cánh môi đang chu ra cãi bướng, phấn khích chọc tức, tâm trạng rất tốt còn ngang tàn nhấp người
_Hoa tổng...ngài có trong đó không? Tôi đem váy áo đến...
Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh lạ, cô giật mình cắn chặt môi không dám kêu lên, nếu để thuộc hạ của hắn phát hiện chắc cô có chết cũng không hết nỗi nhục này
_Dừng lại...tên hung hăng này??
Cô đánh hắn bảo hắn dừng lại cô không muốn bị phát hiện, vậy mà hắn còn cười, đưa tay bịt miệng cô, còn hôn lên quả anh đào bị hắn làm cho rung lắc dữ dội, bên dưới hắn còn gia tăng tốc độ thách thức cô muốn cô kêu lên mới vừa lòng hắn
_Ưm...dừng lại...thuộc hạ...của anh ở bên ngoài
Cô nói trong khó nhọc, hắn tàn khốc kịch liệt hành động, bỏ qua lo lắng của cô hắn hôn lên cổ tiếp tục làm chuyện đại sự, động tác không chút nào nhàn rỗi rất cố ý rướn người thật sâu
_Để bên ngoài...
Hắn nói ngắn mấy chữ, hiểu ý thuộc hạ rút lui khoản vài mét canh giữ, chờ lệnh
_Tôi...bị anh vùi dập...đến mệt lắm rồi...bỏ ra...
Cô nghẹn ngào trong giọng nói uất ức nhìn hắn, ánh mắt long lanh dụ dỗ, sau một hồi bị hắn làm cho mềm nhũn tan chảy thành một đống nhỏ nằm trên giường, bực dọc nhìn khắp người bầm lên khó coi, cô không biết người đàng ông này tại sao lại khỏe đến vậy, lần nào cũng làm cho cô khóc thét mới chịu buông tha
Hắn cuối người chuẩn bị bế cô lên, cô lại kêu ca bất đồng
_Làm gì? Đưa tôi đi đâu?
_Muốn giữ lại vết tích của tôi hay sao?
Hắn nhìn hai quả anh đào ửng đỏ còn bầm lên, đưa con mắt gian xảo nhìn trân tráo bên dưới đến không biết ngượng
_Muốn giữ lại thứ trơn trượt này hả? Ngoan...bỏ đi hôm sau lại cho em
Hoa Trạch Siêu hồ hởi quét thứ dịch sệt ở khắp bụng cô, nơi hai bắp đùi cũng vương xuống rất nhiều, anh nhìn cô chằm chằm trêu chọc, trông cô bây giờ rất là ngốc, mặt đỏ bừng vì bị anh chọc ghẹo
_Anh...mấy chuyện này tôi tự làm được
Cô dùng tay che ngực, không để hắn cứ nhìn rồi sĩ nhục, cô nghiến răng nhìn hai bắp đùi bị vùi dập tơi tả mỏi đến không muốn cử động, đúng là khắp người đầy vết tích của hắn
_Không cho...em không rời được tôi nữa bước...
_Làm gì vậy hả?
Hắn mặc lại váy áo mới cho cô, sau đó nắm tay cô đưa ra xe đi về nhà, việc gì của cô dù nhỏ nhất cũng phải can thiệp vào
***
Một buổi sáng đẹp trời lại đến, sau bao ngày phiền não vì cô thì sáng nay mọi thứ đã bình ổn trở lại, cô mở mắt đón nắng bên ngoài, nhìn bên cạnh trống lốc, biết là hắn đi làm rồi cô ngáp một hơi ngồi dậy
_Lâm tiểu thư, cô dậy rồi
Tú Chi đến chào hỏi, cô vui vẻ cười chào vẩy tay
_Hoa tổng đi làm rồi hả?
_Vâng, ngài ấy có cuộc họp quan trọng và có nhắn là khoản trưa nay sẽ về đưa cô đi ăn
_Ủa...anh ta không ăn cơm nhà hay sao?
Cô thấy lạ nên hỏi, suốt ngày cứ thấy hắn đưa cô đến nơi xa xỉ mua vui mà không bao giờ nghe nhắc về gia đình
_Đại thiếu gia không thích ăn cơm gia đình, đã nhiều năm rồi tôi giúp việc ở đây rồi nhưng chưa bao giờ phải nấu cơm
_Sao vậy chứ?
Cô ngạc nhiên trố mắt, ở bên hắn cũng đã lâu nhưng đây là điều bí ẩn cô được nghe
_Cái đó tôi cũng không biết, nhưng mà thôi...cô mau chuẩn bị đi, đại thiếu gia có thể về bất chợt đó
_Không cần chuẩn bị gì đâu, tôi cần làm việc khác quan trọng hơn
Cô rửa mặt, vệ sinh cá nhân, nhưng không chịu thay váy áo hắn chuẩn bị sẵn, cũng không tô son đánh phấn
_Lâm tiểu thư...cô làm vậy là hại tôi đó hức...
Tú Chi hoảng sợ vì cô không chịu chuẩn bị sửa soạn, cứ thế này Tú Chi sẽ bị hắn mắng nên tâm trạng rất lo lắng, cô đành gọi cho Hải Đan cầu cứu...
Tập Đoàn Tam Châu...
Buổi thuyết trình về dự án mới của những nhân viên mới được đề cử đang rất căn thẳng, đa số đều mắc lỗi phô bày quá chú trọng hình thức không tập trung cụ thể vào dự án, cho nên hắn khá là bực mình, không khí trong phòng chiếu u ám, không một tiếng động ngoài lề nào vang lên...thì...
_Hoa tổng...
Hải Đan ái ngại xuất hiện phá tan không khí thuyết trình, mọi con mắt đổ dồn về phía cô, hắn nhíu mày vì theo quy tắc thì không được tự ý xông vào như vậy
_Chuyện gì?
_Lâm tiểu thư không muốn đi ăn trưa...
_Cái gì?
Hắn bực tức hỏi lại, cô hôm nay giở trò gì mà muốn chống đối hắn, tâm trạng không vui lồng lộn nghĩ ngợi, bao giờ mới thuần phục con cá hoang này đây
_Được rồi, ra ngoài đi
Tiếp theo Chap 73 Không được yên thân
By Thuytinh103
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.