Chương trước
Chương sau
Lâm Tương Y dậy thật sớm để chuẩn bị đi học, lúc cô ở trong phòng hắn, cô phát hiện hắn đã đi từ sớm, trong lòng không khỏi mừng thầm, thế là được yên thân đi học, do là tính cô đa nghi nên khi đi xuống cầu thang vẫn nhìn trước nhìn sau cẩn thận để ý
_May quá...tên ác quỷ đó đi làm rồi
Cô khom người nhón chân, rón rén đi xuống cầu một cách nhẹ nhàng
_Lén lút làm gì?
_Bụp...
Cô mím môi đau khổ, giật mình vì giọng nói lãnh đạm sau lưng, điều khốn khổ nhất khiến cô nhăn nhó giật bắn người đó là hắn còn ngang ngược đưa tay bóp mạnh mông cô dày vò
_Hoa tổng...đừng...
Cô vương đôi mắt ngập nước nhìn hắn, hắn quá là thô bạo, tính khí còn kỳ quái đáng sợ, cô bây giờ co rúm sợ hãi như con hồ ly nhỏ bị thu phục
_Đừng cái gì? Trường học cho nghĩ phép tại sao còn đi học? Hử...
Hắn đay nghiến, mặt mày như quỷ ám, hung hăng còn đe doạ bằng cách xoay cô về phía trước đối diện với mình, tay còn lại kéo mông cô áp sát vào hắn, váy cô bị tốc cao do hắn sờ soạn quá mạnh bạo
_Hic...tôi khỏe rồi, có thể đi học...Tôi không muốn bị mất bài
Người cô dâng lên cảm giác ớn lạnh từng cơn, người mềm nhũn như vũng nước, yếu mềm khán cự đại boss nhẫn tâm đem cô ra hành hạ mà không để cô đi học yên thân
_Đừng qua mặt tôi
Hắn lồng lộn phát tiết, bàn tay to mở ra bóp sau gáy cô đau đến toát mồ hôi, cô nhìn người đàng ông to lớn đang chiếm ngự mình, tràn ngập mùi vị nguy hiểm đáng sợ, hắn u khuất tĩnh lặng như mặt hồ nhưng thật ra lúc nào cũng ẩn chứa bão tố sẵn sàng càn quét cô mọi lúc
_Tôi nói thật, sau giờ học tôi còn phải về nhà
_Làm gì? Ai cho đi?
Hắn buông bàn tay giữ sau gáy cô ra, lập tức cô ngã ngữa xuống cầu thang, mông đập xuống sàn ê ẩm
_Ây da...tên..ác...
_Cái gì?
Hắn cúi người, tay vòng to bóp chặt quả anh đào qua lớp áo mỏng, đen tối nhíu chân mày hỏi lại...
_Không...không có gì...hức...khốn kiếp, ác độc...
Cô mím môi thầm nguyền rủa tên ác độc hành hạ cô mọi lúc mọi nơi, giữa ban ngày ban mặt còn vô tư không biết ngượng ngùng đi sờ soạn cô nữa
_Hoa tổng...anh không thấy xấu hổ khi sàm sỡ tôi giữa ban ngày à? Hức...
Cô khóc, bực tức và khó chịu, cả người ê ẩm còn bị ràng buộc tâm tình sinh ra bực bội cáu gắt
_Sàm sỡ???
Hắn trố mắt kinh ngạc, lắc đầu nhếch môi khinh bỉ, Hoa thiếu này muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có cần gì phải sàm sỡ nữ sinh như cô
_Đúng sàm sỡ như mấy người đàng ông biến thái...hức..
Hai mắt long lanh không nhịn được uất ức ứa ra hàng nước ấm nóng, cô bây giờ chẳng khác gì ngọn nến trước gió, sắp bị dập tắt vẫn kiên cường khán nghị, lâu lâu con ngươi đen còn bạo gan lườm người nào đó
_Cũng mạnh miệng lắm
Tâm tình cực kỳ tốt của hắn thể hiện qua bàn tay to đang ra sức nhào nặng vật thể mềm mại bên trong hai lớp áo, hắn cười lạnh mỉa mai, tiểu hồ ly này cần phải thuần phục trong một thời gian nữa
_Trễ giờ rồi...xin Hoa tổng...
_Không xin...
Hắn tàn nhẫn không cho cô đi học, cứ thế áp đặt cô, bắt buộc cô chịu đựng sự dày vò của hắn, hắn gắt gỏng nạt ngang làm cô sợ quá vội im lặng, cô nhận ra tốt nhất đối với con người này thì không nên chống đối, càng phản khán càng đem thiệt thòi về cho bản thân
_Lần sau nhớ, không được trả treo
Hắn giật mấy cúc áo trước tầm mắt, vội đẩy ngược áo ngực cô lên cao, bàn tay bây giờ tiếp xúc trực tiếp với phần bầu bĩnh căn tròn đang e thẹn trong lớp áo
_Tôi hứa...sẽ không mắng Hoa tổng nữa, ngay cả trong ý nghĩ cũng không dám...làm ơn để tôi đi học đi, sau giờ học tôi còn phải về nhà
Cô nắm tay hắn, nài nỉ cầu xin, nước mắt thi nhau rớt trên tay hắn, trông cô rất tội nghiệp, nghĩ lại thấy cô cũng quá can đảm khi dám mắng hắn
_Đáp trả tôi bằng bộ mặt ngu xuẩn đó hay sao?
Hắn bỏ tay ra, thôi không hành hạ cô nữa, nước mắt của cô làm hắn mất hứng quá, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ai phục vụ hắn mà bày ra vẻ mặt khóc lóc đưa đám như cô
_Tôi...
Cô im lặng ngập ngừng không nói nữa, càng nói nước mắt sẽ rơi nhiều hơn, vì thế tốt nhất mím môi nuốt nước mắt vào trong lòng
_Về nhà làm cái gì?
Mặt mày khó coi sải bước đến ghế sô pha ngồi xuống, hắn thư thái châm điếu thuốc, cánh môi lạnh nhạt ngậm lấy hít một hơi, sau đó nhã ra mấy vòng khói u ám...
_Tôi cần lấy vài thứ cá nhân, nữ sinh ở trường ai cũng có đồ cá nhân, tôi phải về nhà lấy, tôi hứa sẽ về lại đây sớm
_Ở đây, tôi mua cho em
Xem ra hắn vẫn không hài lòng, không muốn để cô về nhà lấy đồ, cô tức quá chỉ biết nuốt cay đắng cố gắng nhẹ giọng, cái tên đàng ông này đã 32 tuổi chẳng lẽ không hiểu có những thứ cá nhân mà phụ nữ chỉ muốn riêng tư??? Đồ quái vật...
_Không mua được, những thứ nhạy cảm lắm, cứ để tôi về nhà lấy, tôi hứa đi về sớm mà, những thứ đó riêng tư lắm
Cô sợ hắn làm khó lòng vòng nên ra sức giải thích cặn kẽ, cô đứng ở chân cầu thang ngó hắn một cái mà không dám đến gần
_Sai một giây cũng không được
Hắn đứng dậy quẳng tàn thuốc xuống sàn giẫm nát bỏ đi, cô thót tim thở một hơi dài giải tỏ, hai tay vội vã cài cài cúc áo, chỉnh chu đồng phục trước khi đi
_Hic...anh ta đáng sợ quá, tốt nhất mình nên cẩn thận, không nên chọc giận anh ta
Tiếp theo Chap 32 Mặt trời không đi qua núi
By Thuytinh103
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.