Vương Lục Hy ra ngoài vườn hoa gặp hắn, cô nhón chân nhẹ nhàng đi về phía hắn mà chưa có ý lên tiếng. Cô nhìn thấy bên dưới gốc cây mộc lan to, hắn đang đốt đi thứ gì đó mà thứ đó đã sắp cháy ra tro không còn nhận dạng được
_Cả đời em cũng không nên biết
Phong Thượng Đằng ghê rợn cười nhạt, từ trong cổ họng hầu kết lên xuống nhưng không bật ra tiếng nói, ánh mắt vô hồn nhìn cái áo sơ mi đen hắn mặc hôm đêm mưa
_Cái cúc áo đó?
Phần áo ra tro bị lửa ăn sạch vẫn còn để lại một cái cúc đen nhẻm không bị cháy chỉ bị khói đen làm xấu đi, Vương Lục Hy bất giác run lên, đôi bàn tay cứng đờ cố gắng cào bới ngọn lửa đang ngút cao
_Làm gì vậy? Bỏng bây giờ...
Hắn kéo cô đứng dậy, chân ngang ngược đá mạnh đống lửa, đôi mắt sôi sục hiện rõ đống băng lạnh thấu xương phóng về phía cô mà đay nghiến, bàn tay siết chặt cổ tay co vặn vẹo
_Bỏ tôi ra, người đêm mưa đó chính là ang? Tại sao anh làm vậy? Tại sao???
Vương Lục Hy hất mạnh bàn tay đang áp đặt mình, cô òa khóc thét lớn, tiếng thét xé tan bầu trời âm u trong cõi lòng nặng nề. Lại một sự thật đau lòng cướp mất sức sống nơi cô, cô nhận ra cúc áo mình đang giữ chính là cái cúc còn thiếu trong cái áo biến thành tro tàn đó
_Thì đã sao?
Lời nói băng lãnh không chút hối hận từ khóe miệng tàn độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-co-quyen-ghet-em/3128575/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.