Quá trình chung quy thay đổi, nhưng kết cục lại giống đến kinh người. Chẳng qua, mỗi người lại thấy được những buồn vui không giống nhau, có những hỉ nộ ái ố khác nhau trong cái thế giới như mộng như ảo đó.
Thiên Bồng đã bị giáng xuống trần gian. Trong Đâu Suất cung, bụi đá trên mảnh vỡ đá Thiên Đạo vẫn đang run run rơi xuống, không hề có dấu hiệu nào sẽ ngừng lại.
Bên trong đại diện trống rỗng, Lão Quân vẻ mặt không thay đổi nhìn nó, đã sớm không còn ý niệm sẽ ra tay ngăn cản nữa.
Đá Thiên Đạo đã vỡ nát, "Vô Vi" của Lão Quân chỉ còn là thùng rỗng kêu to, tam giới mất đi một bình phong che chở.
Nhưng sau đó, lực lượng chân chính của Thiên Đạo lại đang ấp ủ. Đó là lực lượng khiến tu vi cao như Lão Quân cũng không thể nào thoát được. Là 'Thiên Đạo' chân chính, vô hình.
Có lẽ, tất cả quỹ đạo cuối cùng rồi sẽ hội tụ về cùng một điểm.
. . .
Nam Thiên Môn.
Thông Thiên Giáo Chủ ôm lấy vai, áo mũ không chỉnh tề xuất hiện, khiến đám thiên binh tu sĩ đều cả kinh không khép được mồm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn sớm chờ đợi ở đó vội vàng lên đón, nhỏ giọng hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc tay than thở:
- Đáng tiếc bốn thanh kiếm của ta, ngay cả trận đồ đều mất trên người yêu hầu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khẽ, nói:
- Bảo vệ được mạng già quan trọng hơn.
Thông Thiên Giáo Chủ nghe vậy cũng cười ra tiếng.
Sống trong trời đất này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150225/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.