- Cho nên, yêu hầu kia nhất định là muốn đòi một danh phận, tránh được chịu tội. Theo ý kiến của thần, lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh*, Lão Quân bế quan, yêu quân thế thành, thiên quân lại chinh chiến mỏi mệt, không bằng cứ thuận theo ý của yêu hầu, cho hắn một danh phận làm yên lòng trước đã. Kể từ đó, cũng có thể đòi lại hồn phách của thiên quân bị yêu quân lấy đi, đưa vào luân hồi, cho tam giới một công đạo. Vượt qua cửa ải khó khăn này, đợi Lão Quân xuất quan... Hắc hắc, nếu như yêu hầu kia tiếp tục có dị động, lại xử trí thêm cũng không muộn.
(*Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh: cả hai thứ đều có hại thì chọn thì cái có tính nguy hại thấp hơn)
- Đúng đúng đúng, vượt qua cửa ải khó khăn này trước nói sau. Muốn xử trí yêu hầu, đợi Lão Quân xuất quan lúc nào cũng có thể.
- Bệ hạ, thần nghĩ rằng kế này khả thi.
Tiên gia kia nói đến hứng khởi, cũng có rất nhiều tiên gia xung quanh sôi nổi phụ họa. Nhưng Ngọc Đế lại chỉ ngửa đầu thở dài.
Sự tình đi đến một bước này, Ngọc Đế đã mất chủ kiến từ lâu.
Nghe nói, minh quân ở thế gian đều là một cán cân. Lấy ý kiến đề xuất của các thần tử ra cân trên cán cân, nếu mọi người đều đồng tình thì quyết định. Ngược lại, nếu mọi người đều phản đối thì liền gác lại.
Nếu thật sự chỉ như vậy, minh quân sợ là việc dễ làm nhất trên đời rồi.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Ngọc Đế khép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150179/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.