- Thừa dịp đang rảnh rỗi, nói một chút đi. Kế tiếp ông định làm thế nào? Giáng ta xuống trần, hay nhốt ở cái chỗ này qua ngày?
Hỏi xong, Khỉ Đá ngước mắt, cảnh giác nhìn Lão Quân, nhưng tay và miệng thì một giây cũng không ngừng.
Phòng luyện đan bỗng tĩnh lặng.
Lão Quân hơi ngửa đầu, vuốt râu dài suy nghĩ một hồi, lại cúi đầu nói:
- Ngươi đoán xem.
- Vẫn câu này sao?
Khỉ Đá bật cười, nhất thời lộ vẻ mặt lưu manh, lại bốc một nắm đan dược bỏ vào miệng nhai chóp chép, chờ nuốt xuống, mới nhìn Lão Quân một cái, nói:
- Đoán ông nghĩ gì á, ta có bệnh chắc? Đoán ai thì cũng không đoán Thái Thượng Lão Quân. Ta thích trực tiếp một chút, nói thẳng ra. Có lời gì ông nói, được chưa?
Nghe vậy, Lão Quân cười ha ha:
- Cho nên mới nói, ngươi mặc dù cũng kiêm tu Ngộ giả đạo, lại chưa thông tinh túy trong đó. Tâm tư của lão phu có khó đoán sao?
- Hắc hắc, tâm tư của ông mà dễ đoán thì còn ai khó đoán?
Khỉ Đá hỏi ngược lại.
- Vậy thì ngươi sai rồi. Tâm tư của lão phu rất dễ đoán.
Lão Quân vỗ tay áo đứng lên, từ từ nói:
- Đạo xử thế, ở chỗ "vô vi". Mượn lực đả lực, lấy bốn lạng đỡ ngàn cân. Trong đó mượn lực là quan trọng nhất. Lại nói tới ngươi, lâu như vậy rồi, lão phu có từng ép ngươi cái gì chưa?
- Đúng là không có.
Khỉ Đá nói xong, chân mày kia lại càng nhíu chặt.
Cười nhạt, Lão Quân chắp tay sau lưng, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150173/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.