Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Sau khi trò chuyện với Khỉ Đá xong, Nguyệt Triêu chậm rãi xoay người, liếc nhìn Đại Giác đang ngủ ngáy như sấm ngay bên ngoài cửa lều trại, rồi hóa thành một con thiêu thân bay ra ngoài cửa sổ.
Y bay vọt vào bãi đất trống nơi trú quân, rồi bay vào một cái lều vải khác, hóa thành hình người.
Vừa đáp xuống, y đã phát hiện Đoản Chủy đang tựa vào một chiếc cọc gỗ cong vẹo, tròn to mắt nhìn mình.
Lúc này nhìn Đoản Chủy vô cùng tiều tụy, phần vai và ngực quấn băng kín người. Một bên cánh của nó cũng bị băng bó kín. Chẳng qua hai con mắt to đến kinh khủng kia vẫn đầy tinh thần.
- Còn chưa ngủ sao?
Nguyệt Triêu chậm rãi đi tới cạnh Lão Ngưu hiện đã bị gãy mất một sừng, cả người băng kín như một cái bánh tét đầy máu đen, thò tay dò xét nhiệt độ cơ thể gã.
- Cú mèo vốn tinh mẫn về đêm.
- Ha ha, ta vậy mà quên mất.
- Y thế nào?
- Không tệ, nhìn qua có vẻ đỡ hơn rồi.
Nguyệt Triêu thở dài, lấy ra một cái khăn lau lau tay.
Đoản Chủy thản nhiên liếc nhìn Lão Ngưu vẫn còn trong hôn mê, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Nguyệt Triêu hỏi:
- Rốt cuộc thì ngươi là ai?
- Tôn Ngộ Không là sư thúc ta. Ta tên Nguyệt Triêu.
- Tôn Ngộ Không là ai?
- Hắn không nói cho các ngươi biết sao? Các ngươi gọi hắn là Khỉ Đá.
Nghe một câu đó, Đoản Chủy lộ vẻ lắp bắp kinh hãi:
- Khỉ Đá... Tôn Ngộ Không... Hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1149890/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.