Trời tối đen như mực, hầu tử mò mẫm đi tới bên cạnh Tự tỉnh thạch.
Nhìn xa là tảng đá, nhìn gần vẫn là tảng đá, ban ngày như thế, ban đêm cũng chẳng khác gì.
- Đây hoàn toàn là tảng đá bình thường? Tại sao lão đầu tử lại chỉ định tu tâm ở nơi này?
Nghĩ tới đó, hầu tử lại bò lên trên Tự tỉnh thạch, tiếp tục sử dụng các loại phương pháp đả tọa.
Mà lúc này, trong bụi cỏ xa xa, hai đạo sĩ trẻ tuổi chứng kiến cảnh này không khỏi vò đầu bứt tai nghi hoặc.
- Hư Độ, ngươi nói hầu tử kia muốn làm cái gì? Nửa đêm chạy tới nơi này đả tọa? Có phải điên rồi không?
Hư Độ ở bên cạnh che miệng ngáp một cái:
- Suy nghĩ của súc sinh chúng ta sao có thể hiểu được? Sư phụ bảo chúng ta làm, chúng ta cứ làm theo là được. Còn tưởng là hắn lén lén lút lút làm trò quỷ gì, không ngờ lại tới nơi này. Hư Tiến, ngươi nói xem, có phải là hắn phát hiện chúng ta theo dõi rồi không?
- Có thể lắm.
Hư Tiến gật đầu, giấu mình vào sau bụi cỏ.
Một đêm này, gió nhẹ vỗ về đùa vui với lá xanh, côn trùng trong rừng đua tiếng, thác nước bên cạnh cuồn cuộn đổ xuống, hai đạo sĩ ở trong bụi cỏ bị muỗi đốt thâm tím cả người.
Hầu tử ở trên tảng đá dùng đủ các phương thức, như cũ không thu hoạch được gì.
- Chẳng lẽ tu tâm... đơn thuần là để cho tâm tình bình thản?
Cho đến lúc bình minh hầu tử mới thất vọng trở về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1149803/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.