Dịch: CP88
Hàn Lăng Dương vừa đặt ly rượu xuống, một người đàn ông đi giày da bước đến trước bàn bọn họ, "Xin chào, người vừa rồi đánh đàn là cậu sao?"
"Đúng vậy."
"Là như thế này, tôi muốn hỏi cậu có thể đánh thêm hai khúc nữa không? Nếu được, tôi sẽ miễn thanh toán cho bữa ăn tối nay của hai người."
Hàn Lăng Dương liếc Thi Điềm một cái, không ngờ Thi Điềm lại phản ứng cực kỳ gay gắt, "Không được. Chúng tôi đến ăn cơm, không phải đến để biểu diễn."
Hơn nữa, cô rõ ràng đã nói mời cậu ăn cơm, hà cớ gì phải làm như vậy chứ?
Thế nhưng Hàn Lăng Dương lại tỏ ra khá hứng thú, "Thật không? Chỉ cần đánh hai bài là sẽ được miễn tiền cơm?"
"Đúng đúng, còn có thể làm một tấm thẻ, lần sau đến đây sẽ trực tiếp được giảm giá."
"Được!"
Thi Điềm muốn kéo Hàn Lăng Dương lại, nhưng không đủ sức. Vẻ mặt cô cực kỳ nghiêm túc, cậu cũng không phải là người bán nghệ.
Cậu thiếu niên ngồi xuống trước cây đàn, vị giám đốc kia cầm hai khúc phổ đưa cho cậu. Hai khúc nhạc này không dài, nhưng lại khiến Thi Điềm khó chịu không thôi.
Thực khách đến nhà hàng ngày hôm nay hiển nhiên rất thích, tiếng nhạc vừa dừng, tiếng vỗ tay như sấm dậy lập tức vang lên. Lúc Hàn Lăng Dương về chỗ, toàn bộ những món bọn họ gọi cũng đã mang lên đầy đủ.
Thi Điềm chống tay hai bên người, ngồi yên không nhúc nhích, "Vì cái gì mà ông ta muốn cậu qua là cậu phải qua?"
"Cứ coi như là luyện tập đi. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-ngot/475298/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.