Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Kỷ Diệc Hoành không tiện nói gì, nghiêng người qua nhìn cô, Thi Điềm cực kỳ đắc ý nhìn lại anh, "Đây chính là một bài thần khúc đó, có phải là rất có thể khiến người ta trở nên hưng phấn hay không?"
Kỷ Diệc Hoành mím chặt môi, cau mày, cô vừa đến đã mang phiền phức cho anh, cứ tiếp tục theo chiều hướng này, không sớm thì muộn cũng làm rối tung cái phòng phát thanh này lên.
"Cậu chờ thầy giáo đến tìm đi."
"Hả? Là sao?" Một bài hát và thầy chủ nhiệm thì liên quan gì đến nhau?
"Bài hát phát trên loa phát thanh của trường cũng có chuẩn mực quy định của riêng nó."
Thi Điềm cuống lên, "Nhưng vừa nãy rõ ràng cậu bảo tùy mình mà."
"Tôi sao có thể nghĩ được cậu lại tùy tiện đến mức đó chứ?"
Không lẽ đĩa bánh vừa mới tới tay, còn chưa kịp cắn miếng nào đã bị đoạt lại sao? "Thầy giáo có hung dữ lắm không? Có thể sẽ đuổi mình đi không?"
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của cô, khóe miệng Kỷ Diệc Hoành không khỏi khẽ nhếch lên, "Tôi sẽ giúp cậu nói chuyện, nhưng như thế cậu sẽ nợ tôi một món nợ ân tình."
"Thật không?"
Cậu thiếu niên xoay người, mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy dày cộp. Anh không trả lời câu hỏi của cô, nhưng Thi Điềm biết chỉ cần Kỷ Diệc Hoành ra mặt thì nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-ngot/475253/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.