Chúc Chu nỡ lòng nào đưa bé con đang làm nũng với anh này về phòng ngủ chứ?
Tuy đã thỏa hiệp về mặt tâm lý, nhưng Chúc Chu vẫn nghiêm mặt nói: “Được rồi, nhưng chỉ đêm nay thôi, các bạn nhỏ lên mẫu giáo là đã có thể ngủ một mình rồi, không thể ngủ cùng người lớn nữa.” Làm cha mẹ, không thể để lộ ranh giới cuối cùng của mình cho con biết, bởi vì một khi trẻ con biết giới hạn của bạn ở đâu, sẽ không ngừng khiêu chiến và thăm dò nó, đến khi bé biết bạn nhẹ dạ, lúc đó nhất định sẽ phải đau đầu.
Quan Quan thu mình thành một cục, rúc trong ngực baba, nghe vậy bi bô đáp: “Quan Quan biết rồi.” Chỉ là Quan Quan vẫn không kiềm được mong muốn được ngủ cùng baba.
Riêng ngày hôm nay, rất rất nhớ baba, muốn ở bên baba nhiều hơn chút.
Loại cảm xúc phức tạp này Quan Quan không có cách nào diễn đạt thành lời, tuy Chúc Chu có thể cảm giác được hôm nay Quan Quan ỷ lại vào anh một cách bất thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là bỗng nhiên muốn ngủ cùng anh thôi.
Cảm xúc của mấy bạn nhỏ vốn khó lường, nghĩ gì nói nấy.
Chúc Chu đặt gối của bé bên cạnh gối của mình, vỗ vỗ, làm gối bông mềm hơn, quay ra vỗ vai con: “Nào, bé con ngủ ngoan.”
Quan Quan vẫn nắm góc áo Chúc Chu, hai mắt mở thật to trong bóng tối, con ngươi đen nhánh như phát sáng, bé nói: “Baba, đừng đem con về lại giường của con, có được không?” Trong giọng nói còn mang theo chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-boi/222428/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.