Buổi tối, Chúc Chu rời khỏi nhà Thời Đường, đến vườn trẻ đón Quan Quan.
Giờ này vườn trẻ vốn chẳng có mấy đứa, vì gần đây có dì nhỏ hay sang chơi nên Đản Đản thường bầu bạn với Quan Quan cũng được đón từ sớm
Nhìn thấy con trai ngồi một mình, gần như lần nào cũng bị đón muộn nhất, trong lòng Chúc Chu cảm thấy rất có lỗi, nhìn thấy Quan Quan đi tới lập tức bế lên, để Quan Quan tạm biệt cô giáo, ôm Quan Quan về nhà.
Chúc Chu ôm con rất quen tay, bởi vì đã quen nên không thấy mệt, ai bảo đây là cục vàng cục bạc nhà anh chứ.
Vì bù đắp cho con, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan: “Bảo bối, hôm nay con muốn ăn gì không, baba mua cho con.”
Hôm nay Quan Quan yên tĩnh đến lạ, dựa lên người Chúc Chu, nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ Chúc Chu, khẽ lắc đầu, ra ý không muốn mua, không muốn ăn gì.
Chúc Chu cho rằng Quan Quan đang mệt, không nói liên tục nữa, lúc sắp về nhà, Quan Quan bỗng bật ra một câu.
“Con muốn ăn cơm baba làm.” Âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại, tựa như sợ tăng thêm phiền phức cho Chúc Chu.
Chúc Chu ôm Quan Quan đi vào trong thang máy, xoa xoa đầu Quan Quan nói: “Sáng ngày mai baba làm bữa sáng cho con nhé, được không?” Công việc hiện giờ của Chúc Chu thoải mái hơn trước một chút, buổi sáng không có thời gian quy định như lúc trước. Có lúc Diệp Hàng không rảnh thì sáng anh cũng không cần đi làm. Mỗi sáng dạy y nấu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-boi/222427/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.