Đợi họ nghỉ ngơi xong, bầu trời vẫn còn sáng, mặt trời lặn dần về phía tây, bầu trời lộ ra màu da cam xen lẫn lam thẫm, một màu sắc kỳ diệu, không ai có thể nghĩ đến việc pha hai màu này lại với nhau rồi vẽ lên bầu trời.
Mặt trời còn lộ ra nửa khuôn mặt tròn trịa ra bên ngoài, rọi sáng mặt hồ sóng nước lấp lánh, phát ra ánh sáng như được điểm xuyết bởi các loại châu báu.
Chúc Chu hầm xong canh, thực sự không muốn Quan Quan bỏ qua cảnh đẹp này, bế nhóc con còn đang ngủ lên, tự mình rửa mặt cho bé, đánh thức bé dậy, sau đó ôm bé con còn đang ngáp lên sân thượng rộng lớn, nhìn xuống mặt hồ dưới núi, còn có mặt trời sắp khuất dạng sau núi.
“Đẹp không con?”
Quan Quan ngáp một cái, dụi dụi mắt, thu hình ảnh đẹp như tranh vẽ này vào mắt, nơi mắt nhìn thấy được như được bao phủ trong một tấm màn ngọc trai mềm mại và lộng lẫy, bé chỉ thấy cảnh tượng ấy thật đẹp, cực kỳ đẹp, Quan Quan không có cách nào dùng nhiều từ ngữ để diễn tả nên chỉ có thể gật đầu liên lục.
“Đẹp ạ, thật là đẹp quá đi, con rất thích.” Bé bi bô nói chuyện, đưa tay ôm lấy cổ Chúc Chu, hai má mềm mại cọ cọ lên mặt Chúc Chu.
Chúc Chu xoa đầu bé, nói: “Con thấy đẹp thì chuyến này của chúng ta coi như là đáng giá.” May mà anh không từ chối, đây cũng coi như là phúc lợi cho nhân viên nhỉ.
Nhìn Quan Quan như thấy gì cũng mới mẻ, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bao-boi/1106037/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.