Đợi họ nghỉ ngơi xong, bầu trời vẫn còn sáng, mặt trời lặn dần về phía tây, bầu trời lộ ra màu da cam xen lẫn lam thẫm, một màu sắc kỳ diệu, không ai có thể nghĩ đến việc pha hai màu này lại với nhau rồi vẽ lên bầu trời. Mặt trời còn lộ ra nửa khuôn mặt tròn trịa ra bên ngoài, rọi sáng mặt hồ sóng nước lấp lánh, phát ra ánh sáng như được điểm xuyết bởi các loại châu báu. Chúc Chu hầm xong canh, thực sự không muốn Quan Quan bỏ qua cảnh đẹp này, bế nhóc con còn đang ngủ lên, tự mình rửa mặt cho bé, đánh thức bé dậy, sau đó ôm bé con còn đang ngáp lên sân thượng rộng lớn, nhìn xuống mặt hồ dưới núi, còn có mặt trời sắp khuất dạng sau núi. “Đẹp không con?” Quan Quan ngáp một cái, dụi dụi mắt, thu hình ảnh đẹp như tranh vẽ này vào mắt, nơi mắt nhìn thấy được như được bao phủ trong một tấm màn ngọc trai mềm mại và lộng lẫy, bé chỉ thấy cảnh tượng ấy thật đẹp, cực kỳ đẹp, Quan Quan không có cách nào dùng nhiều từ ngữ để diễn tả nên chỉ có thể gật đầu liên lục. “Đẹp ạ, thật là đẹp quá đi, con rất thích.” Bé bi bô nói chuyện, đưa tay ôm lấy cổ Chúc Chu, hai má mềm mại cọ cọ lên mặt Chúc Chu. Chúc Chu xoa đầu bé, nói: “Con thấy đẹp thì chuyến này của chúng ta coi như là đáng giá.” May mà anh không từ chối, đây cũng coi như là phúc lợi cho nhân viên nhỉ. Nhìn Quan Quan như thấy gì cũng mới mẻ, trong lòng Chúc Chu rất xúc động, còn thấy vui mừng nữa. Không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp, Chúc Chu lấy điện thoại và chân chụp ảnh ra, lắp điện thoại lên, sau đó đặt chế độ chụp tự động, ghi lại thời khắc này, còn quay một đoạn video, như vậy coi như có về nhà thì lúc nào cũng có thể lấy ra ôn lại kỷ niệm cùng Quan Quan. Tuy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất phong phú nhưng không thể so được với khi ở trong nước, cũng không phải muốn làm món nào cũng làm được, nhưng với việc đang ở nước ngoài mà nói thì cũng khá sung túc rồi. Cho nên Chúc Chu làm ba phần cơm chiên bọc trứng (1),thêm canh gà (2) nữa, tương đối là đơn giản. Tiểu Lâm không ăn, cậu ta nói mình không kén ăn, hơn nữa đã đi chơi thì phải ăn món mới, cơm tàu ăn trong nước hàng ngày còn được, có gì mới mẻ đâu, nên cậu ta chạy ra nhà hàng ăn bò bít-tết rồi. Còn lại ba người, ngồi trên bàn trên sân thượng, vừa thưởng thức cảnh đêm vừa ăn cơm ăn canh. Quan Quan là fan cuồng của Chúc Chu, rõ ràng chỉ là món cơm bọc trứng vô cùng đơn giản, bé cứ ăn một miếng lại nhìn Chúc Chu một cái, sau đó nở nụ cười vui sướng, ăn xong thật nhanh rồi nói với anh: “Baba, con thấy món cơm chiên bọc trứng này là món cơm chiên bọc trứng ngon nhất mà con được ăn đó.” Chúc Chu mỉm cười: “Ba biết, bởi vì món nào baba làm con cũng nói là ngon nhất.” Quan Quan cười hì hì, sau đó nhìn Thời Đường yên tĩnh ngồi cạnh cũng sắp ăn xong, hỏi: “Chú ơi, chú nói xem có ngon hay không!” Dường như bé muốn tìm bằng chứng để chứng minh cơm thật sự rất ngon vậy. Thời Đường ăn một miếng canh, đặt thìa xuống đáp, “Không tệ.” Quan Quan thấy hai chữ này không phải đáp án bé muốn, giơ hai tay ôm mặt nhìn Thời Đường hỏi: “Không tệ là ngon hay không ngon ạ?” Thời Đường nhìn vẻ mặt có vẻ như chưa hiểu câu trả lời nọ của Quan Quan, không đành lòng qua loa với bé như với người lớn, đành cho bé một câu khẳng định: “Ngon.” Quan Quan nghe vậy lập tức nở nụ cười xán lạn với Chúc Chu, trong mắt như viết “Ba xem, con đã bảo là ngon mà!” Chúc Chu cũng bó tay với Quan Quan, đứng lên nói, “Còn canh đấy, con có ăn thêm được bát nữa không? Ăn xong chúng ta xuốn dưới núi tản bộ một chút.” Quan Quan gật đầu hỏi: “Chú có đi không ạ? Cả ba chúng ta cùng đi sao? Chúng ta có thể bị lạc đường không ạ?” Câu cuối cùng ý hỏi hai người đi thì có thể bị lạc đường hay không. Chúc Chu nhìn về phía Thời Đường, không chắc Thời Đường có muốn đi hay không. Thời Đường nhìn Quan Quan, rồi liếc mắt nhìn Chúc Chu, nói: “Đi, tôi cũng muốn thêm canh, cảm ơn.” Thời Đường đưa bát canh cho Chúc Chu một cách tự nhiên. Mỗi tay Chúc Chu cầm một bát, trả lời: “Được, vậy lát chúng ta ăn cơm xong thì xuống núi đi dạo nhé.” Quan Quan bỏ hai cánh tay đang nâng khuôn mặt bánh bao xuống, chống lên bàn, nhìn bầu trời đen kịt ở đằng xa, nói: “Chú, nơi này đẹp thật đấy.” Thời Đường đưa mắt nhìn cảnh đêm, nói với Quan Quan, “Cháu thích nơi này?” Quan Quan gật đầu đáp: “Thật giống tranh trong sách mà cháu từng thấy, cháu thích lắm.” Thời Đường nhìn khuôn mặt phúng phính của Quan Quan. Có thể do có ánh đèn soi sáng mà hai mắt của bé còn sáng hơn lúc thường, lấp la lấp lánh, đẹp đẽ vô cùng, lông mi cong cong, từ chỗ hắn nhìn sang có thể thấy gò má của bé giống Chúc Chu như đúc. Hoàn toàn là phiên bản lúc nhỏ của Chúc Chu, nhưng nhìn chính diện thì tất nhiên là không giống lắm, gen thực sự rất thần kỳ. Thời Đường biết Chúc Chu là ba đơn thân, mà cụ thể bé con từ đâu tới thì Thời Đường không rõ lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, Thời Đường lại nghĩ đến chuyện Chúc Chu hẹn hò, không biết tương lai Chúc Chu kết hôn rồi, nửa kia của anh có đối xử tốt với Quan Quan không, hai người có muốn có thêm con không, như vậy Quan Quan có thể bị bỏ quên không. Thời Đường càng nghĩ càng xa, thậm chí đến vở kịch Quan Quan có em trai rồi bị hai baba quên mất, biến thành một em bé đáng thương hắn cũng nghĩ tới rồi. Nghĩ tới Quan Quan biến thành một nhóc đáng thương, Thời Đường lại nhớ tới tuổi thơ của mình. Điều này khiến hắn như có nỗi lo của một người cha vậy. Ăn xong cơm, họ cũng không cần dọn dẹp, quản gia sẽ cho người xử lý, bọn họ chỉ cần mặc áo khoác dày vào rồi ra ngoài thôi. Chúc Chu cho Quan Quan mặc một cái áo lông vũ nhẹ, quàng thêm khăn, buổi tối khá lạnh, trẻ con không chịu được lạnh giỏi như người lớn. Tuy nằm giữa sườn núi nhưng đường không dốc mà rộng lớn bằng phẳng, chỉ có mấy sườn dốc nhỏ. Dưới chân núi có rất nhiều cửa hàng, còn có món đặc sản của Thụy Sĩ: sô cô la. Quan Quan nhìn thấy cửa hàng bán sô cô la thì không nhúc nhích nữa, hai tay dán lên tủ kính, nhìn đủ loại sô cô la bên trong. “Baba, con ngửi thấy mùi thơm quá là thơm luôn!” Chúc Chu vẫn phải nói: “Đợi lát nữa vòng lại đây rồi mua, nếu không cầm theo sẽ rất mệt.” Quan Quan bị thuyết phục, lúc này mới lưu luyến không rời nắm tay Chúc Chu, đi về phía trước. Bé nhìn Thời Đường đi bên cạnh, thấy hắn đang đi một mình bèn nắm lấy tay hắn. Khi Thời Đường quay qua nhìn bé, bé liền cười hì hì. “Dắt tay nhau đi.” Dọc đường, thỉnh thoảng Chúc Chu lại lôi điện thoại ra chụp ảnh với quay video, hoặc chụp vài tấm ảnh du lịch cho Quan Quan, cũng chụp cho Thời Đường một, hai tấm. Người đẹp trai không cần cố ý tìm góc chụp, chụp kiểu gì cũng như ảnh bìa tạp chí, ngoài đẹp trai ra cũng chỉ có đẹp trai. Tới nơi này du lịch không chỉ có bọn họ, cũng có những du khách khác, buổi tối không đông đến thế nhưng tuyệt đối không quạnh quẽ. Quán bar đèn đuốc rực rỡ, dù là trong hay ngoài thì cũng thấy khách ngồi kín chỗ, vô cùng náo nhiệt. Có thể do nhìn bề ngoài ba người quá giống một nhà ba người, sau khi một đôi vợ chồng già nhờ Chúc Chu chụp ảnh hộ, họ cũng nhiệt tình ngỏ ý để ba người đứng chung một chỗ, muốn chụp cho ba người họ một tấm. “Tốt lắm! Đứng gần vào nhau thêm chút nữa!” Đôi vợ chồng già này là người Hà Quốc*, biết cả tiếng Anh và tiếng Trung, cho nên không có rào cản ngôn ngữ. *河国人 (Hé guórén): nước này không tồn tại ấy? 河 là Hà, nghĩa là “sông”, hà trong Hà Nội Quan Quan nắm chặt tay Thời Đường và Chúc Chu, cười híp mắt nhìn ống kính, rất biết tạo dáng. “Bạn nhỏ thật đáng yêu, chỉ có cháu cười đến là ngọt thôi! Hai baba của cháu phải học cháu đi.” Ông lão vừa nói vừa phê bình Thời Đường và Chúc Chu cười không được tự nhiên. Chúc Chu cười có chút ngượng ngùng, Thời Đường thì lại nhếch miệng cười một cách cứng ngắc, hắn chưa từng được chụp loại ảnh hạnh phúc vui vẻ này, hoàn toàn không biết phải bày ra vẻ mặt như thế nào. Hắn không cho ra nổi nụ cười hòa ái dễ gần, nhếch được khóe miệng đã là tốt lắm rồi. Bề ngoài thì Thời Đường chống cự, nhưng trong lòng lại rất mong đợi được thấy bức ảnh thành phẩm, cho nên khi ông lão trả lại điện thoại, hắn đã nhanh tay nhận lấy trước, không để ý đến Quan Quan đang nhảy nhót bên dưới muốn ngó vào xem ảnh, hắn tự xem trước, thấy không tệ lắm, lúc này mới trả điện thoại cho Chúc Chu. Chúc Chu không để ý, như thể điện thoại là của Thời Đường chứ không phải của anh vậy. Chúc Chu đưa ảnh cho Quan Quan xem, Quan Quan ngắm xong thì ba người mới đi tiếp. Đi gần mười phút thì họ vòng về. Trên đường về, Chúc Chu mua cho Quan Quan một phần sô cô la, cũng tiện tay mua cho Thời Đường một phần. Về đến chỗ ở, trước khi về phòng mình nghỉ ngơi Chúc Chu mới đưa cho Thời Đường, sợ Thời Đường khách khí với mình nên lén lút đưa cho hắn xong anh dắt Quan Quan về phòng ngủ của mình luôn. Thời Đường nhìn sô cô la trong tay, đây là lần đầu tiên hắn nhận được sô cô la do người khác tặng, mặc dù chỉ là tiện tay mua cho hắn thôi. Tuy trời đã tối đen như mực nhưng họ cũng chưa buồn ngủ. Về phòng, Chúc Chu cho phép Quan Quan chơi máy tính bảng 30 phút, xem phim hoạt hình hoặc chơi mấy trò chơi kích thích trí tuệ. Sắp xếp cho bé đâu vào đấy rồi bế lên giường, bấy giờ Chúc Chu mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Sau đó anh nhớ ra mình chưa gửi ảnh chụp chung cho Thời Đường, lấy điện thoại ra, chọn ảnh chụp riêng của Thời Đường, cùng với ảnh hắn chụp chung với Quan Quan và ảnh chụp ba người họ, tổng cộng 10 tấm, gửi hết qua cho Thời Đường. Khi Thời Đường nhận được tin thì hắn đang ngồi trước bàn sau khi vừa tắm xong, chuẩn bị xử lý tài liệu. Tuy là kỳ nghỉ của công ty nhưng việc kiếm sống cũng không được thiếu một ngày, cho nên những lúc rảnh rỗi có thể làm được chút nào thì làm. Nhận được ảnh, Thời Đường không quan tâm ảnh chụp cá nhân mấy, ngắm ảnh chụp chung thật kỹ, ngoại trừ vẻ mặt hơi thối ra thì Thời Đường rất hài lòng. Hắn nhìn ảnh ba người chụp chung, nói không ngoa chứ, cuộc sống bây giờ của họ có phải rất giống cuộc sống của một nhà ba người bình thường không? Bởi vì chưa từng được trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt gia đình đúng nghĩa nên Thời Đường cũng không biết được, cách gia đình bình thường sinh sống cùng nhau hắn đều học ra phim ảnh hoặc sách vở, cho nên thỉnh thoảng hắn ở chung cùng Chúc Chu và Quan Quan còn thấy hoảng hốt. Hắn không thể không thừa nhận mình rất hưởng thụ, thậm chí là càng ngày càng nghiện cái cảm giác này. Thật ra hắn mời Chúc Chu và con trai đi cùng trong chuyến du lịch của công ty cũng vì một lí do khác nữa. Hắn muốn giảm bớt cơ hội qua lại giữa Chúc Chu và đối tượng hẹn hò trong lời đồn của anh. Biết là suy nghĩ này không tốt, nhưng hắn không thể kiềm chế chính mình. Cho nên khi biết có chuyến du lịch này hắn nghĩ ngay đến việc phải đưa Chúc Chu đi cùng. Thời Đường không muốn Chúc Chu hẹn hò yêu đương, hơn nữa hắn còn ngờ ngợ thấy lòng mình khó chịu không đơn giản chỉ là lo khi Chúc Chu hẹn hò kết hôn thì sẽ không nấu cơm cho mình nữa. Trong lòng hắn như có một tầng sương mù, làm thế nào cũng không xua đi được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]