Chương trước
Chương sau
Chúc Chu nói chuyện với Tô Tuyết Chi xong, cả ngày đều chìm trong suy tư, hóa ra em trai ưu tú lại ngưỡng mộ anh.
Anh thấy khó mà tin nổi, đương nhiên anh tuyệt đối không thấy đắc ý, anh chỉ chưa từng nghĩ vậy mà thôi.
Bởi khi em ấy còn bé muốn gì cũng có thể lấy tới tay rất nhanh, đi tham gia thi đấu không được giải nhất thì cũng là giải nhì, mà em trai có thành tích cực cao ấy lại thấy anh siêu lợi hại.
Cũng là vào lúc ấy, khi anh còn là học sinh tiểu học đã có thể hiểu được hóa ra giữa người với người lại có thể khác nhau xa đến vậy.
Chúc Chu thổn thức, bởi vì khi bạn ngưỡng mộ người khác thì có lẽ cũng có người đang hâm mộ bạn.
Cho nên, việc cứ sống cuộc sống của mình thật tốt, không nên bị người khác ảnh hưởng rất quan trọng.
Tối đến, Chúc Chu ôm Quan Quan, hiếm khi mở album ảnh gia đình trong điện thoại ra, lấy ảnh Tô Tuyết Chi và Chúc Phạn ra dạy bé nhận mặt.
Trước đây anh đã dạy Quan Quan rồi, nhưng đã lâu, hơn nữa lại không gặp mặt thường xuyên, sẽ không nhớ được chuyện này. Nhưng hôm nay nói chuyện với Tô Tuyết Chi, Chúc Chu mới lo sau này Quan Quan gặp được Tô Tuyết Chi hay Chúc Phạn lại không biết họ.
Quan Quan thấy ảnh, đưa tay hỏi ngay: “Oa, đây là ai ạ?”
Chúc Chu nghe vậy, nghĩ trong lòng, quả nhiên nhóc con này đã quên hai người này là ai rồi.
Chúc Chu mềm giọng nắm tay bé, cùng bé đưa ngón tay chỉ: “Đây là bà nội, con phải gọi là bà nội.”
Quan Quan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Bà nội ạ?” Nói tới đây Quan Quan lập tức chuyển ảnh khác, sau đó chỉ vào mẹ Chúc Chu, nói, “Bà nội của con không phải người này sao?”
Chúc Chu nói: “Đúng vậy, bà ấy là bà nội của con, người kia cũng thế, con có hai bà nội.” Dù Tô Tuyết Chi có phải mẹ anh hay không, dù anh vẫn luôn gọi Tô Tuyết Chi là dì, nhưng ấn theo bối phận, Quan Quan vẫn phải gọi Tô Tuyết Chi là bà nội.
Cho nên Chúc Chu nói Quan Quan có hai bà nội cũng không sai.
Quan Quan nghe vậy cười ngu: “Uầy, giỏi vậy, con có đến hai bà nội! Cả hai bà đều thật đẹp.”
“Đúng, đều đẹp.”
Giới thiệu Tô Tuyết Chi xong, Chúc Chu lướt đến ảnh Chúc Phạn, giới thiệu với Quan Quan: “Đây là em trai của baba, là ba nhỏ của con.”
“Ba nhỏ?”
“Lời giới thiệu người thân trong sách giáo khoa thường gọi là chú, nhưng chỗ chúng ta thì em trai của ba cũng gọi là ba nhỏ, phong tục khác nhau, cách gọi cũng khác nhau.”
Quan Quan cái hiểu cái không, cứ nghe theo baba là được.
“Vâng, là ba nhỏ, ba nhỏ cũng thật đẹp.”
Chúc Chu kiêu ngạo nói: “Nhà chúng ta ai cũng đẹp, ông nội con cũng rất đẹp trai, lát cho con xem ảnh ông nội.”
“Vậy con này, con có đẹp không?” Quan Quan nhìn va hỏi, sợ mình không cùng trên một thuyền.
Chúc Chu nựng khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan, cười híp mắt, “Con ấy à, con là bạn nam đẹp trai nhất nhà ta!”
Quan Quan giơ tay lên hoan hô: “Được đó, con là người đẹp trai nhất!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết hai chữ “vui vẻ” thật là to.
Chúc Chu có ý bắt chước cách nói chuyện khoa trương của MC trong chương trình tạp kỹ, giơ tay múa chân hùa theo Quan Quan: “Vui vẻ, vô cùng vui vẻ, thật vui quá đi thôi!”  
Chọc cho Quan Quan cười ngã ra giường, cười đến đau bụng luôn.
“Ha ha ha ha ha ha, baba thật buồn cười quá đi.”
Chúc Chu thêm dầu vào lửa, Quan Quan đã cười không dừng lại được, anh còn làm bộ muốn cù lét bé, Quan Quan sợ đến độ kéo chăn lên giấu mình đi.
Bên này hai ba con cười nói vui vẻ, một bên khác Thời Đường làm xong việc, ngồi trên ghế mát-xa trong thư phòng, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa nghĩ biện pháp.
Hắn là người thích phòng ngừa chu đáo, tuy từ giờ đến lúc hợp đồng với Chúc Chu kết thúc còn rất lâu nữa, nhưng hắn đã đang nghĩ đối sách rồi.
Hắn giải nghĩa sự khó hiểu trong lòng mình thành nỗi lo đầu bếp mình coi trọng rời khỏi mình ngay lập tức.
Không muốn rơi vào “tuyệt cảnh” khi Chúc Chu rời đi, Thời Đường rất nghiêm túc, vắt óc nghĩ đối sách.
Giờ hắn nghĩ được hai biện pháp.
Biện pháp thứ nhất, để Tiểu Lâm tiếp tục tìm kiếm đầu bếp, ăn thử đồ ăn. Tiểu Lâm biết khẩu vị của hắn, đợi đến khi Tiểu Lâm thấy đầu bếp nào không tệ dẫn qua cho hắn, hắn lại tranh thủ ăn thử, xem có hợp để thay thế vị trí của Chúc Chu không.
Biện pháp thứ hai, tự hắn rút ra chút thời gian, học cách nấu canh của Chúc Chu. Có câu nói rất hay, cho cá không bằng cho cần câu, hy vọng người khác cho hắn ăn ngon còn không bằng tự mình học một chút, như vậy những ngày không có Chúc Chu, cũng chưa tìm được đầu bếp thích hợp thì hắn cũng không đến mức làm mình chết đói.
Tuy hắn không muốn lãng phí thời gian vào việc nấu ăn, nhưng để mình đói chết cũng không phải một biện pháp, vẫn nên học thì hơn.
Thời Đường tự nhận thấy hai biện pháp này rất tốt, cũng rất toàn diện, bù trừ lẫn nhau, chắc chẵn sẽ có thu hoạch.
Thật ra trong lòng Thời Đường còn có biệp pháp thứ ba, nhưng biện pháp này khá đê tiện và xa vời, đó chính là… mong sao Chúc Chu và người kia chia tay, như vậy hắn sẽ không phải quan tâm cái gì cả, Chúc Chu hẳn sẽ tiếp tục an tâm mang theo con ở lại bên cạnh hắn mà làm việc.
Thời Đường từ chối dự vào mấy ý nghĩ mờ mịt này để quyết định tương lai, cho nên biện pháp thứ ba bị quên luôn.
Từ khi Chúc Chu đồng ý với Lam Hòa Trần, thời gian trò chuyện giữa Chúc Chu và Lam Hòa Trần cũng không thường xuyên như lúc trước, duy trì tần xuất hai ngày một lần, sau đó mỗi tuần gặp nhau một lần.
Thời gian hai người gặp mặt đa số là khi Chúc Chu không bận việc, có khi vừa đúng là cuối tuần, bàn đưa Quan Quan đến khu giải trí, vừa hay có thể chơi cùng bé. Nhưng buổi tối còn phải nấu cơm, tranh thủ thời gian về nhà nấu cơm cho Thời Đường.
Thứ bảy tuần này chính là ngày hẹn, Quan Quan không phải đi học, buổi trưa Chúc Chu dắt Quan Quan đến đưa cơm cho Thời Đường. Đưa cơm xong đi ra ngoài, Lam Hòa Trần đã lái xe đến đón họ đến khu vui chơi giải trí.
Sau đó đúng 6 giờ đưa về đến nhà.
Vương Chính Huệ biết Lam Hòa Trần phải đi hẹn hò cùng Chúc Chu thì không hỏi để y nữa, cho con trai đủ không gian, Lam Hòa Trần cũng có thể bận chút việc khác. 
Đối với Chúc Chu, từ khi giả làm đối tượng của Lam Hòa Trần, cuộc sống vô cùng phong phú, không có phút giây nhàn hạ nào.
Ngày 27 tháng 12, tối đó Thời Đường tan làm sớm, về nói một chuyện với Chúc Chu.
Lúc ấy Chúc Chu vừa mới bưng canh ra bàn, ba người còn chưa ngồi xuống.
“Cần hộ chiếu của tôi và Quan Quan?”
“Đúng vậy.”
“Công ty của cậu ra nước ngoài du lịch, tôi đi cùng không ổn lắm.” Chúc Chu ấp úng, không phải anh chưa từng ra nước ngoài, anh chỉ chưa dùng thân phận như vậy xuất ngoại bao giờ thôi. Huống hồ công ty đi du lịch cũng không phải công ty của anh, anh chỉ có quan hệ với Thời Đường thôi.
Trong ấn tượng của Chúc Chu, công ty đi du lịch* là hình ảnh một đám người ồn ào náo nhiệt, anh chỉ quen mỗi Thời Đường thôi, những người khác anh đều không quen, đứng lẫn trong ấy, nghĩ thôi đã thấy không thoải mái nổi.
*公司团结: đoàn kiến của công ty, đoàn kiến kiểu teambuilding ấy, xây dựng tình đoàn kết trong nội bộ một công ty.
Thời Đường cầm áo khoác âu phục trong tay, nghe vậy đứng lại nói với Chúc Chu: “Điểm ấy anh không phải lo, bởi vì đi du lịch một tuần liền, lại thêm đồ ăn bên kia thực sự không hợp khẩu vị của tôi, cho nên tôi tự bỏ tiền ra đưa ba con hai người theo. Một ngày anh chỉ cần nấu cho tôi hai bữa, bữa sáng không cần nấu. Những thời gian khác hai người có thể hoạt động tự do, đúng giờ chuẩn bị bữa trưa và bữa tối là được. Hơn nữa, tôi biết anh không thích giao lưu cùng người lạ, điểm này anh cũng yên tâm, bởi vì nơi ở cho lãnh đạo cấp cao đều là biệt thự, không phải giáp mặt với người của công ty. Anh sang đó gặp nhiều nhất chắc cũng chỉ có Tiểu Lâm và tôi thôi. Hai ngày cuối cùng không cần nấu cơm, tự sắp xếp thời gian đi dạo phố hay gì đó đi.”
Nghe vậy, Chúc Chu cũng thấy hơi rục rịch, bởi vì khi anh lên đại học, trung bình một năm anh đều ra nước ngoài chơi một chuyến, nhưng sau khi có Quan Quan, anh chưa từng đi xuất ngoại, càng chưa từng đưa Quan Quan ra nước ngoài.
Tuy chuyến đi này chủ yếu để giải quyết vấn đền ăn uống cho Thời Đường, nhưng ngoài thời gian ăn cơm ra anh đều có thể đưa Quan Quan đi dạo chơi xung quanh mà. Chi phí được miễn hết, còn có tiền thưởng thêm nữa.
Chúc Chu càng nghĩ càng thấy có lợi, nhưng anh không đồng ý ngay, mà nói với Thời Đường: “Tôi cần phải suy nghĩ một chút, mai trả lời cậu có được không?”
Thời Đường cũng không thúc giục anh, gật đầu đáp: “Được, tôi đi thay quần áo đã. Anh nghĩ xong thì đi hộ chiếu cho Tiểu Lâm luôn, lát nữa Tiểu Lâm ăn tối xong sẽ gửi lịch trình chuyến đi lần này cho anh.”
“Được.” 
Tối đó Chúc Chu xem xong lịch trình thì nằm trên giường, ngẫm nghĩ cẩn thận, cảm thấy đây là chuyện tốt. Thứ nhất là có thể đưa Quan Quan ra nước ngoài va chạm xã hội; thứ hai là có thể nhận được tiền thưởng khi đi công tác; thứ ba, anh đã đi Thụy Sĩ rồi, Thụy Sĩ giống một thế giới cổ tích vậy, phong cảnh như tranh vẽ, không đưa Quan Quan đi chơi một chuyến thì thật đáng tiếc.
Anh đã quyết định rồi.
Ngày hôm sau, khi Chúc Chu ngồi xuống ăn sáng cùng Thời Đường thì nói quyết định của mình.
Thời Đường thấy Chúc Chu đồng ý, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, tuy hắn không thích ăn đồ ăn nước ngoài nhưng nhịn một chút cũng không sao, nhưng bây giờ hắn đã có một đầu bếp có thể nấu món hắn thấy an tâm khi ăn, tại sao lại không đưa đi chứ. Rõ ràng chỉ cần tiêu chút tiền là có thể khiến chuyến du lịch của mình càng thêm vui vẻ, đương nhiên hắn sẽ vui lòng chọn phương án dùng tiền rồi.
Cho nên khi công ty quyết định địa điểm của chuyến du lịch lần nay, hắn đã định bụng nói chuyện với Chúc Chu, đưa cả hai ba con theo. Vốn hắn còn lo bé con còn nhỏ, Chúc Chu sẽ không dễ dàng đồng ý, đã chuẩn bị sẵn hai bài diễn thuyết, không ngờ Chúc Chu lại đồng ý.
Thời Đường thả lỏng.
Chúc Chu báo chuyện họ xuất ngoại đi chơi cho Lam Hòa Trần, mặc dù chỉ là đối tượng giả nhưng anh vẫn muốn báo một câu, miễn cho bị lộ với bà nội Lam Lam.
Thân phận Thời Đường khá cao, cho nên xuất phát sớm, không đi cùng những nhân viên khác. Tính cả Tiểu Lâm, bốn người ngồi khoang hạng nhất, đến biệt thự trong làng du lịch bên Thụy Sĩ trước.
Biệt thự rất lớn, nằm trên sườn núi, có cả bể bơi vô cực, có quản gia riêng, phong cảnh rất đẹp. Hẳn đã có người thông báo trước, nên khi Chúc Chu vào nhà bếp, mở tủ ra xem đã thấy đồ đạc đầy đủ, dầu muối dấm gừng hành tỏi đủ hết, không cần anh phải đến chỗ quản gia báo mua thêm cái gì.
Đến nơi, đầu tiên là vào làng du lịch ăn chút gì đó, tùy tiện lấp đầy bụng, từng người ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, dù sao cũng vừa kết thúc một chuyến bay đường dài, mệt bở hơi tai.
Ban đầu Quan Quan còn rất hưng phấn, trẻ con sức lực dồi dào, nằm trên giường cũng không ngủ ngay lập tức. Lần đầu tiên được ra nước ngoài, nhìn thấy phong cảnh khác lạ như vậy, trời xanh mây trắng, còn có non nước xanh rì vào hồ nước trong veo, cảnh đẹp rực rỡ như tranh vẽ, khôn sao tả xiết. Lúc ấy bé kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn phong cảnh phía xa, miệng há thành hình chữ “O”, trái tim bé nhỏ mãi vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cho nên lúc nghỉ ngơi, bé nằm bên người Chúc Chu, xoay người ngây thơ hỏi Chúc Chu: “Baba, đây là nơi hoàng tử và công chúa sinh sống sao ạ?” Bởi vì quá đẹp nên bé không hình dung nổi, chỉ cảm thấy nơi đây đẹp như trong truyện cổ tích vậy.
Lời Quan Quan nói khiến đáy lòng Chúc Chu rung động. Anh nghĩ thầm sau này có thời gian nhất định phải đưa con đi thăm nhiều nơi có phong cảnh như thế này hơn, cũng cảm thấy đồng ý đi chuyến này với Thời Đường là một quyết định chính xác. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.