Trần Lâm Tư ôm Tà Tích đi không biết bao lâu, càng vào sâu bên trong mùi thuốc tỏa ra hòa cùng mùi máu bốc lên càng đậm làm nàng nhíu mày.
"Thấy khó chịu sao?" Không đợi Tà Tích trả lời Trần Lâm Tư đã dùng tay bịt mũi nàng lại. Mùi hương thanh mát trên người hắn rất dễ chịu nhưng Tà Tích lại có cảm giác không tự nhiên làm khuôn mặt nàng không những không giãn ra mà còn căng thẳng hơn: "Không sao, ngươi buông ta ra đi."
Trong mắt Trần Lâm Tư thoáng qua chút buồn bã, nhưng rất nhanh liền khôi phục như trước. Hắn bỏ tay khỏi mũi nàng, tốt bụng nhắc nhở: "Càng vào trong mùi càng nồng, nàng gắng chịu chút, ta lấy thuốc giải cho nàng."
Tà Tích ngoài mặt tuy vẫn bình thường nhưng không ai biết tâm nàng đang bất ngờ thế nào, hắn lấy thuốc giải cho nàng? Hắn không đùa chứ?
Miên man suy nghĩ, Tà Tích không biết từ khi nào đã đi đến ngõ cụt. Ở đó là nơi mùi thuốc nồng nhất nhưng lại không hòa chút mùi máu nào. Ngửi kĩ mùi nơi này, Tà Tích bỗng sững sờ, đồng tử nàng co rụt lại. Hình như nàng biết đây là nơi ở của ai rồi.
Một trong thất đại cao thủ của Thất Trọng các, Dược thánh - Đông Ca, đứng thứ năm trong bảy người, là một truyền kì trong giang hồ.
"Xem ai tới kìa." Một nam tử hơn ba mươi tuổi nhìn thấy Trần Lâm Tư tới thì cười nói, chỉ là khi hắn nhìn thấy Tà Tích thì không cười nổi nữa. Cô ta là người của Thất Trọng các mà, sao lại bị bắt đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ac-nhan/110852/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.