Chương trước
Chương sau
Toàn trường yên tĩnh.
Thành tích của Giang Thành đã đủ trâu bò rồi, vậy mà, trong trường học còn có một đại lão sống ẩn dật như vậy?
Đứng thứ hai...hoặc là, đứng đầu tỉnh?
“Mau, xem có phải là Lâm Tuyết hay không!” Lưu Long Sinh là người đầu tiên phản ứng, mặc dù Lâm Tuyết không bùng nổ như Giang Thành.
Nhưng ở lớp 1 thì điểm rất ổn định, tâm lý của em ấy cũng rất ổn định, câu hỏi lần này khó như vậy, nếu em ấy có tâm lý tốt rồi sau đó đạt vị trí đầu tiên trong kỳ thi thì sao?
Nghĩ đến 3 vị trí đứng đầu tỉnh đều ở lớp của mình, Lưu Long Sinh cảm thấy vô cùng phấn khích.
"Không phải . . ." Nhân viên kỹ thuật nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định không có gì sai, mới đưa trang giấy vừa in ra, giọng điệu lơ mơ: "Là bạn học tên Diệp Thiều Hoa."
Diệp Thiều Hoa lần này thi đại học, ngoại trừ môn ngữ văn, do chủ quan nên bị trừ điểm, các môn khác hầu như không bị trừ điểm.
Cũng kéo điểm bình quân của lớp 13 lên, cô chưa bao giờ làm bài kiểm tra nghiêm túc như vậy.
Gần như đạt điểm tuyệt đối.
Cuộc thi lần này cũng không ngoại lệ, max là 750 điểm, cô đạt 746đ. [Học thần trong thuyền thuyết (╥_╥)]
Xếp thứ 3 là Giang Thành, 676đ.
Trọn vẹn cao hơn hơn 70 điểm.
Năm nay đề thi thật sự khó, Giang Thành có thể thi được 676 điểm đã là vượt xa phát huy bình thường rất nhiều rồi, bằng không Lưu Long Sinh và hiệu trưởng cũng sẽ không kϊƈɦ động như vậy.
Nghe nói có người cùng trường, đứng trước cả Giang Thành, tất cả mọi người ở đây đều tưởng là học sinh của lớp 1. Ai ngờ đâu, người đó lại là Diệp Thiều Hoa!
Sau khi xác nhận kết quả in trêи giấy, thầy Vương xém chút ngã ngồi trêи đất.
Tuy là tổ trưởng tổ toán, là giáo viên xuất sắc, nhưng thầy chưa từng dạy ra một trạng nguyên tỉnh.
Nhiều năm trôi qua như vậy, trong tỉnh cũng xuất hiện mấy Trạng Nguyên. Nhưng điều quan trọng, đấy đều là học sinh của trường cấp 3 Thanh Thành.
Thầy vương đã kinh ngạc rồi, các thầy cô khác còn kinh ngạc hơn.
Nhất Trung tương đối hiểu về học lực của học sinh, luôn có phương án thích hợp để dạy cho học sinh của mình. Huống chi là đám học sinh mà trường học không thể quản - học sinh lớp 13, nhất là Diệp Thiều Hoa, năm đó còn bỏ tiền để có chỗ ngồi trêи ghế nhà trường.
Học sinh của lớp 13 này chưa bao giờ có thể lọt vào top 200 trong các kỳ thi của trường, giờ lại chơi lớn như vậy, còn trực tiếp đứng đầu?
Những thầy cô này không phải những học sinh kia, bọn họ biết rõ về quá khứ của Diệp Thiều Hoa. Dù sao trước kia, cô cũng rất trâu bò.
Nếu như cô đột nhiên nghịch tập, cũng không phải không dễ dàng để cho người ta tiếp nhận.
"Thầy Vương, chúc mừng." Các thầy cô khác ánh mắt đã chuyển sang hướng thầy Vương, đa số mang ánh mắt hâm mộ."
"Không phải. " Nhân viên kỹ thuật yếu ớt nhấc tay, "Mấy người có phải quên nhìn hay không. . . không phải bảng xếp hạng của tỉnh mà là bảng xếp hạng quốc gia"
Xoát ——
Giọng nói của nhóm người lại ngừng lại.
Đưa mắt nhìn về hướng mà kỹ thuật viên chỉ.
"Hhhh —— "
Đây là âm thanh hít khí lạnh.

Bảng xếp hạng quốc gia . . . đứng đầu?!
Đây không phải đơn thuần là đứng đầu tỉnh như lúc trước.
Ngay cả năm đầu tiên trung học, Diệp Thiều Hoa cũng không quá xuất sắc như vậy?
Có thể mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
"Chờ chút, thầy Vương, Vu Hàng này không phải cũng ở lớp thầy sao sao? Kiểm tra đứng thứ 3 toàn trường? Thứ 7 tỉnh?" Một người chỉ vào một cái tên, kinh ngạc nói.
Giang Thành đứng thứ 3 tỉnh kém Diệp Thiều Hoa hơn 70 điểm.
700 điểm chính là một đường ranh giới, thi được 700 điểm có thể đứng top 20 cả nước.
Nhưng mà Vu Hàng đứng thứ 7 tỉnh kém Giang Thành thứ 3 tỉnh có 3 điểm.
673, so với người đứng thứ tư toàn trường cao hơn 10 điểm
Trước đây, hầu như tất cả 60 học sinh đứng đầu của trường đều theo học lớp 1, nhưng các lớp bình thường cũng có thể có một vài người. Nhưng bây giờ lại khác đứng đầu toàn trường hơn phân nửa là người của lớp 13.
Ban phổ thông một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có!
90 người đứng đầu của trường hầu như lớp 13 chiếm gần hết.
Lớp 1 thì họ sẽ không cảm thấy có điều gì bất thường, nhưng lớp 13? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế.
Lưu Long Sinh xém chút nữa xiên thủng 2 lỗ trêи tờ giấy, đám côn đồ của lớp 13 kia hắn có thể không hiểu rõ sao? Hàng ngày ra ngoài không chịu học, thậm chí cũng không tính là học sinh Nhất Trung, đại đa số người cũng chỉ đến để nhận chỗ.
"Thầy Vương, chúc mừng." Lưu Long Sinh cười rất miễn cưỡng, "Lớp anh thi lần này như vậy . . ."
Thầy Vương cũng còn đang thất thần, nghe vậy chỉ theo phản xạ khoát tay, "Đâu có đâu có, tôi là tùy tiện dạy một chút liền thi thành bộ dáng này."
". . ."
Các giáo viên tại hiện trường cố nén cảm xúc, muốn úp thùng rác lên đầu thầy Vương.
Học sinh lớp 13 đều đủ điểm để thi vào trường mà họ mong muốn.
Hiệu trưởng một bên phân phó người treo biểu ngữ, 1 bên trở về lật lại hồ sơ. Hắn nhớ rõ hơn phân nửa người của lớp 13 đều đánh nhau, hiện tại hắn vì mặt mũi của trường học, bỏ qua.
Mà khi dám học sinh của lớp 13 biết được thành tích của mình, liền đến trường học tìm Lưu Long Sinh.
Bọn họ còn nhớ rõ, Lưu Long Sinh và Diệp Thiều Hoa đánh cược nói xin lỗi.
Trong lớp hai mươi bạn học, nhanh như chớp đứng thành một hàng, vô cùng khoa trương vô cùng kiêu ngạo đến đứng đấy.
Bọn họ nhìn Lưu Long Sinh trước đó xem thường bọn họ, lần đầu tiên cảm giác được mở mày mở mặt.
Lưu Long Sinh tâm tình có thể nói là khá phức tạp, nhất là nhìn thấy thầy Vương đang cười tủm tỉm.
Hắn tránh không được lại nhớ lại hai tháng trước, đám học sinh này ở trước mặt hắn nói chuyện, hắn bây giờ còn nhớ rõ lúc ấy biểu lộ và ngữ khí của mình có bao nhiêu châm chọc: "Quả nhiên có thầy như thế nào thì sẽ có học sinh như thế, thầy Vương hay là về nhà làm ruộng đi, cả ngày dạy hư học sinh?"
Từ khi thành tích của lớp 13 tuôn ra, làm kinh động đến tin tức của xã hội. Website Nhất Trung có 1 bài viết tiêu đề là [ Học bá trường học trùng sinh nghịch tập ]
Lưu Long Sinh nhớ lại những gì hắn nói lúc trước.
Từng lời nói đập vào mặt hắn như một cái tát trời giáng.
Lưu Long Sinh không dám ở lại lâu hơn, xin lỗi rồi vội rời đi.

"Lão đại, nguyên lai cậu lợi hại như vậy sao, vậy mà tôi lại đạt được 600 điểm khi học theo cuốn sách ôn tập mà cậu đưa cho, tôi bảo họ hàng của tôi đều sợ ngây người luôn ấy." Trong lớp Vu Hàng sởn tóc gáy.
Thầy Vương nhìn đám học sinh này của mình, thấy thế nào ư ? Tất nhiên cảm thấy mình là người chiến thắng.
"Bất quá lợi hại nhất vẫn là lão đại! Toán học 150! Max điểm!" Một người khác biết rõ một chút tin tức: "Mấy cậu biết rõ lần này đề toán học có hai người điểm cao, một người là lão đại, còn lại là Tề Lâm Lâm, hắn tiếp cận max điểm-148 điểm, Năm ngoái, người đã giành được huy chương vàng tại IMO vào tháng 7. "
IMO, Olympic Toán học Quốc tế.
"Thiều Hoa, em muốn vào trường Đại học nào?" Thầy Vương nhìn Diệp Thiều Hoa đứng ở một bên, lộ ra vẻ mặt hết sức lạnh lùng, mở miệng hỏi: "Vừa rồi có mấy trường học không liên lạc được cho em, trực tiếp gọi cho thầy."
"Nếu em chưa biết mình muốn vào trường nào thì đến đại học B đi. Viện sĩ của đại học B vừa gọi điện cho thầy, hy vọng em có thể tới khoa của hắn để học."
Không cần xét tuyển đã được viện trưởng của viện hàn lâm thu làm học trò, Diệp Thiều Hoa không phải duy nhất nhưng cũng rất hiếm.
Thầy Vương biết rõ học sinh này hoàn toàn khác những học sinh kia, hắn đã quan sát 2 tháng rồi. Chỉ nhìn thấy được 2 chữ ở trêи người của học sinh này.
Mờ mịt.
Cho nên hắn mới đưa ra ý kiến này.
Giáo sư tại Đại học B kia là một nhà khoa học và đã xuất bản nhiều bài báo trêи tờ New Times Weekly of Country A.
Những người có thể xuất bản các bài báo ở đó là những người có IQ cao hàng đầu thế giới.
Rất nhiều người muốn được vị này ở đại học B nhìn trúng, bây giờ Diệp Thiều Hoa được cũng không phải ngoài ý muốn.
Toán học 150 điểm, người đạt huy chương vàng IMO điểm thấp hơn cô, cô không tham gia cuộc thi toán......
Nghĩ tới đây, thầy Vương cũng là hối hận, đáng lý ra liên quan tâm đứa nhỏ là nhiều hơn một chút, nhưng cũng may đứa nhỏ này là không lệch điểm.
"Đại học B?" Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, trường học cách Thanh thị không tính là quá xa, ba năm qua cũng xếp hạng nhất hoặc hạng hai. “Em nghĩ xem.”
Thầy Vương cũng không có quyền quyết định cuộc sống của người khác, chỉ nói: " Nhưng em vẫn phải điền đầy đủ nguyện vọng thì đại học, nếu không thì em chỉ có thể về nhà để thừa kế gia sản mà thôi."
Nói đến phần sau, hắn lại muốn cười lại muốn cảm thán.
**
Diệp Vân và đám người Dương Cầm ở nhà trọ.
"Chú Mạnh, dì Mạnh, 2 người ở lại ăn cơm tối đi." Diệp Vân nhiệt tình mời Mạnh đổng ở lại.
Cô ta ở Diệp thị rất vất vả mới có được ưu thế lại bị Diệp Thiều Hoa đột nhiên quật khởi xáo trộn.
Hiện tại cô ta chỉ có thể lôi kéo những đồng nghiệp khác của Diệp thị, Mạnh gia chính là một trong những người mà cô ta xem trọng.
Mạnh đổng hôm nay cùng Mạnh phu nhân tới nhìn con của Dương Cầm, cũng là em trai cô ta, cho nên Diệp Vân thuận thế mời hai người ở lại dùng cơm.
Không nghĩ tới nghe được câu này, Mạnh đổng trực tiếp cự tuyệt, "Không, tôi còn muốn đến nhà chính nhà họ Diệp một chuyến."
Bà nội Diệp không rõ, "Cậu đến nhà chính của nhà họ Diệp làm gì? Hôm nay cũng không phải là đại sự gì?"
"Chờ chút, mấy người không biết sao?" Nghe được lời nói của bà nội Diệp, Mạnh đổng ngược lại vô cùng kỳ quái, "Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học. "
"Đương nhiên biết, hôm qua tôi gọi điện thoại cho Quốc Phú, hắn nói muốn tra thành tích cho nha đầu chết tiệt kia." Bà nội Diệp vừa dỗ dành cháu trai vàng bạc của mình, vừa thản nhiên nói: "Nó vẫn chưa bỏ cuộc, nghĩ rằng đứa con gái khốn nạn kia còn có thể đạt được kết quả cao trong kỳ thi."
Ngay trước mặt Mạnh đổng, bà ta nói vậy.
Mà Diệp Vân nhìn biểu lộ của Mạnh đổng, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng không thể tin được . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.