Chương trước
Chương sau
Edit: Ngọc
Vân Dặc có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng.
Chưa kể khí chất cực kỳ nổi bật của anh.
Diệp Vân muốn không thừa nhận cũng khó.
"Diệp Vân, hôm nay cô tới đây gặp ai. Chẳng lẽ cô không biết sao?" Mạnh đổng hết sức kϊƈɦ động, hắn thấp giọng nói: "Đây chính là tổng tài của khoa học kỹ thuật Thần Quang, có phải rất trẻ trung hay không? Mới 25 tuổi thôi, đã trở thành người giàu nhất Châu Á, đúng là sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước . . ."
Mạnh đổng còn chưa nói hết câu, sự tự tin mà Diệp Vân vừa mới tạo dựng lên bởi Mạnh Trạch hoàn toàn bị đánh tan.
Mạnh Trạch còn muốn hỏi vì sao.
Mà lúc này Vân Dặc đã có động tác mới, anh trực tiếp tiến lên cài lại cúc áo đã cởi ra của Thiều Hoa.
Ánh mắt có chút mê mang nhìn Diệp Thiều Hoa.
Anh nghiến răng nghiến lợi, "Em, ở trước mặt mọi người, có thể chú ý một chút hay không."
Ngửi được mùi rượu trêи người cô, Vân Dặc quả thực muốn mắng người.
Những người trong phòng đều biết Vân Dặc, một nhân vật lạnh lùng và bí ẩn, ban đầu họ rất ngạc nhiên khi thấy anh còn trẻ như vậy. Sau đó, lại rất vui mừng khi Vân Dặc đích thân đến.
Mặc dù hầu hết mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn Vân Dặc, nhưng lại không thể không phục người trẻ tuổi này.
Khi nhìn thấy hành động này, mắt bọn họ mở to.
Chờ chút . . .
Vân Dặc và Diệp Thiều Hoa là tình huống như thế nào?
WTF?
Không phải là bọn họ xem thường Diệp Thiều Hoa, chỉ là Diệp Thiều Hoa để lại cho người ta ấn tượng quá sâu sắc, chưa kể những năm gần đây cô xuống sắc và kém hấp dẫn.
Nếu là Diệp Thiều Hoa lúc trước, bọn họ cũng sẽ nghĩ cô có thể có chuyện gì đó với Vân Dặc.
Mạnh đổng vẫn còn đang nói.
Khi nhìn thấy cảnh này, chiếc đũa trong tay ông ta rơi ra trong tích tắc.
Không sai, cô con dâu mà nhà họ không muốn… sao lại quen Vân Dặc, nhìn qua có vẻ không tầm thường!
Mạnh Trạch cũng không đoái hoài tới Diệp Vân, hắn cứ như vậy sững sờ mà nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Vân Dặc nhìn Diệp Thiều Hoa đang ôm thái dương, hơi nghiêng đầu nói: "Chú Diệp, cháu đã quyết định xong vụ hợp tác rồi. Nhưng mà là kế hoạch do tổ bạn nhỏ thức khuya hôm trước thiết kế. Cuộc họp cấp cao của Thần Quang hôm nay đã thông qua. ”
Diệp Quốc Phú nghe được câu này, quả thực muốn gõ đầu Vân Dặc.

Tỉnh đi! Bạn nhỏ là của nhà tôi, không phải nhà anh!
Diệp Vân nghe được câu này của Vân Dặc, nhớ tới có chỗ gì đó không đúng, cô ta lập tức đứng lên, vô cùng khuất nhục nhìn Vân Dặc: "Vân Tổng, tôi tưởng anh khác với những người khác, nhưng không ngờ anh lại như thế này. Hành động vì lợi ích của mình ... ”
Vân Dặc lười nhác nghe cô ta nói. Loại người như này, trực tiếp ngoắc ngoắc tay.
Thư ký liền đưa tài liệu trong tay cho anh.
Vân Dặc ném tập tài liệu đến trước mặt Diệp Vân, liếc nhìn cô ta: "Cô nghĩ cô đáng để tôi trực tiếp thực hiện kế hoạch của cô không? Hãy nhìn cho rõ khoảng cách của cô với bạn nhỏ của tôi."
Nghe được lời của Vân Dặc, mấy lão già trong phòng kế hoạch duỗi thẳng eo.
Diệp Quốc Phú không có thời gian để nghĩ xem tại sao kế hoạch mà ông không biết lại xuất hiện trong tay Vân Dặc, ông chỉ nhanh chóng nhìn xuống đè án trêи bàn.
Những người trong phòng lúc này cũng có phản ứng.
Khó trách Vân Dặc không dễ dàng tiếp nhận phỏng vấn, hôm nay lại đích thân ra mặt.
Hóa ra . . . Là bởi vì vị này.
Nghĩ tới đây, các cao tầng Diệp thị đối với Diệp Thiều Hoa có cái nhìn mới..
Lúc đầu bởi vì em trai Diệp Vân ra đời, những người này đối với Diệp Thiều Hoa vô cùng đồng tình. Dù sao về sau, Diệp thị có thể sẽ không có phần của cô.
Không ngờ, một Vân Dặc lại đột ngột xuất hiện vào lúc này.
Xem như có mười Diệp thị cũng không bằng được một Vân Dặc.
Diệp Vân tối hôm đó trở về, sắc mặt hết sức khó coi.
"Làm sao vậy?" Bà nội Diệp một bên nô đùa với cháu mình, một bên hỏi.
Diệp Vân giật giật miệng, "Không có việc gì, chỉ là cha nói ông ấy không có thời gian tới."
Nghe vậy, bà nội Diệp hết sức khinh thường: "Trái tim của nó giờ chỉ có đứa con kia thôi, buổi tối gọi điện thoại tới để cho nó, đến nhìn con trai mình nó cũng không đến, bảo ngày mai bồi thường, còn nói muốn xem thành tích tốt nghiệp THPT của con gái? Còn thành tích thi tốt nghiệp trung học? Làm trò hề cho thiên hạ mà."
Diệp Vân nghe thấy thế, lúc đầu không thoải mái thì giờ tâm cũng hơi thoải mái hơn một hai phần.
Nhưng nghĩ đến Vân Dặc, sắc mặt cô ta lại trở nên nặng nề.
**
Ngày hôm sau là thời gian để kiểm tra kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Diệp Quốc Phú đặc biệt đẩy lùi công việc của mình, ngồi bấm điện thoại ở sảnh, trêи tay cầm số báo danh tra thành tích.
Mấy ngày này, nhiều phụ huynh đều giống hắn.
Hồi thi lên cấp ba không như vậy, giờ thi đại học giáo viên các lớp của cấp ba đều trở lại trường.

Xét cho cùng, đó là học sinh của lớp mình và mọi giáo viên trong lớp đều rất quan tâm đến thành tích của học sinh.
Đặc biệt là thầy Vương, giáo viên chủ nhiệm của lớp 13, người cho rằng các học sinh của mình đều học tốt.
Lưu Long Sinh nhìn thấy bộ dạng này của Thầy Vương, không khỏi cười trào phúng một tiếng:"Thầy Vương, ông đến nơi này làm gì, chẳng lẽ thật sự nghĩ đám lớp 13 mấy người có thể vượt qua lớp 1 của tôi à. Thật xin lỗi, không có chuyện đó đâu."
Nghe được câu này, thầy Vương chỉnh lại mắt kính, chỉ ngoắc ngoắc môi, không nói gì thêm.
Thấy vậy, Lưu Long Sinh hừ lạnh một tiếng, cười trào phúng.
Mấy thầy cô khác ở lại rất biết nịnh, khen Lưu Long Sinh giỏi.
“Tôi nghĩ lần này lớp thầy có thể có học sinh nằm trong số 5 học sinh giỏi nhất của tỉnh.” Một giáo viên mỉm cười :"Dù sao, dựa vào năng lực của lớp 1, khả năng có thể có nhiều người đứng trong top 10."
Ngày nay, hầu hết các tỉnh, thành phố đã áp dụng bộ sách quốc gia, không chỉ đơn thuần là một trường học, một thành phố hay một tỉnh một bộ.
Mà là nhiều tỉnh.
"Đúng vậy, Giang Thần cũng rất có hi vọng."
Ở đây không có người chú ý đến thầy Vương.
Dù sao tất cả mọi người biết rõ lớp 13 là cái dạng gì.
Thầy Vương cũng không để ý.
Chính vào lúc này, nhân viên kỹ thuật phòng giáo vụ cười: "Có kết quả rồi, thầy Lưu, chúc mừng chúc mừng, Giang thành đứng thứ 3 tỉnh, trường chúng ta cuối cùng cũng có học sinh lọt vào TOP 10."
Nhất Trung Thanh thị mặc dù là trường trung học tốt nhất.
Trong tỉnh trường học rất nhiều, nhưng Nhất Trung không thể sánh bằng Cao trung Thanh Thành được, dù vậy, Nhất Trung vẫn là trường đứng đầu.
Hàng năm, thí sinh đứng đầu tỉnh đều bị trường cao trung Thanh Thành ôm đi mất.
Còn về thứ hạng quốc gia, những giáo viên này không nghĩ nhiều đến điều đó.
Xét cho cùng, trong kỳ thi quốc gia, hơn một nửa số thí sinh của cả nước được đưa vào bảng xếp hạng, vậy mà hàng năm, chỉ có học sinh từ một vài tỉnh được xếp vào bảng xếp hạng quốc gia.
Giang Thành tuy là đào hoa cấp tỉnh nhưng có thể chen chân vào top bốn mươi toàn quốc cũng không tồi.
Nhưng top 40 cả nước không bằng top thứ ba.
Hiệu trưởng cũng rất hòa ái mà nhìn Lưu Long Sinh, không kìm được vui mừng, "Thầy Lưu, dạy dỗ được học sinh tốt như vậy, không thể bỏ qua công lao của anh. Cô, còn có cô nữa, nhanh lên website trường thông báo tin vui này, làm một biểu ngữ . . ."
Lần này Giang Thành có thể đứng thứ ba tỉnh, Lưu Long Sinh khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
Hắn nhướng nhướng mày, cơ hồ có chút khinh thường nhìn thoáng qua thầy Vương.
Lúc này, kỹ thuật viên đã nhập xong kết quả của mọi người, "Chờ đã ... đợi đã, Top của thành phố cũng là của trường chúng ta, không, số một của tỉnh?! Chờ đã, có cả bảng xếp hạng quốc gia phía sau nữa ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.