Nét chữ mạnh mẽ của một người không thể che giấu được. Chưa kể Diệp Thiều Hoa không có ý định lẩn trốn. Cô cũng từng trải qua một thế giới cổ đại, tại đó cô cũng là một tài nữ tiếng tăm lừng lẫy, chớ nói chi là tên bản thân cô chữ viết không sai. Trải qua nhiều năm như vậy rèn luyện, có thể nói, Kinh Thành cũng tìm không ra người nào viết đẹp hơn cô. Vũ Văn Tĩnh từ nhỏ liền được giáo ɖu͙ƈ những cái tốt nhất, chữ của hắn đương nhiên cũng cần có công phu. Dù không dám so, nhưng ở Kinh Thành cũng là tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng mà, lúc này hắn của hắn chữ so với chữ của Diệp Thiều Hoa trước mặt căn bản là không đáng chú ý. Ngay cả bản thân hắn cũng bị ba chữ rồng bay phượng múa của Diệp Thiều Hoa trong nháy mắt mê hoặc. Không giống như Khúc Hoa Thường chữ nhỏ trăm hoa, mà giống như một con rồng, mỗi chữ là một nét mạnh mẽ, nó dường như bị phá vỡ, và tổng thể trông rất hài hòa. Ba ký tự này không phải là bất kỳ phông chữ nào hắn biết, Vũ Vân Tĩnh chưa bao giờ nghe nói về những phông chữ như vậy. Lúc đầu, Khúc Hoa Thường, người được giới Văn Chương hết lời khen ngợi ở Bắc Kinh, so sánh cô với Diệp Thiều Hoa. Đó thực sự là một trời một vực Vũ Văn Tĩnh cầm tờ giấy này, đứng ở Đài Án thật lâu chưa tỉnh hồn lại. Hôm nay là lần thứ hai, hắn cảm thấy mặt mình đỏ lên. Hắn vừa mới tốt bụng thuyết phục Diệp Thiều Hoa in dấu tay, hắn cũng có thể tự mình làm, hắn không biết cô cảm thấy thế nào sau khi đọc chữ viết tay của chính mình. Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tĩnh trong lòng nhất định dâng lên một loại cảm giác bị thất bại. Càng có một loại cảm giác muốn thiêu hủy tờ giấy này. Nếu như không phải trêи đó viết ước định giữa hắn và Diệp Thiều Hoa, hắn thật muốn châm một mồi lửa đốt. Thái giám tổng quản mặc dù không dám nhìn thẳng, nhưng dư quang lại thấy được tờ giấy kia. Không có thấy rõ nội dung, lại thấy rõ "Diệp Thiều Hoa" ba chữ lớn này, trong lúc nhất thời bị chấn động không rõ. Đồng thời đáy lòng cũng rất kỳ quái. Diệp Thiều Hoa trước đó vẫn là Vương phi, chưa bao giờ tham gia qua cái văn hội nào, dần dà, những vị thiên kim tiểu thư kia tổ chức triển lãm hoa và thi hội, cho tới bây giờ cũng không gọi cô.
Cũng không có ở trước mặt mọi người viết chữ qua. Không giống như Khúc Hoa Thường, tất cả mọi người biết rõ tài văn chương của ả nổi bật. Thái giám tổng quản cũng may mắn thưởng thức qua tài viết của Hoàng hậu, trâm hoa chữ nhỏ, nhìn xem khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui. Nhưng bây giờ nhìn nét chữ thực lực của Diệp Thiều Hoa, hoàng hậu sợ rằng sau mười năm tu vi cũng khó có thể so sánh? Tất nhiên hắn không dám nói điều này. Chỉ là hơi kỳ, không ngờ con gái của Diệp tướng quân không những võ công cao cường, còn có thể luyện chữ ghép thành thạo như vậy, chắc hẳn cô ấy đã rất chăm chỉ.. Người không hiểu chữ cũng nhìn ra, chữ này không phải một ngày viết ra là được. Vũ Văn Tĩnh trong lúc nhất thời cũng không có tâm tình đi xử lý chính vụ. Mà là cầm tờ giấy này lần nữa tiến về Nguyệt Hoa cung, nhưng cửa cung lại bị đóng lại. Đây là lần thứ nhất Vũ Văn Tĩnh bị nhốt ở ngoài cửa. Cung nữ không kiêu ngạo không tự ti, "Bệ hạ, Diệp tiểu thư nói, về sau vẫn là ít gặp thì tốt hơn, hi vọng ngài có thể nhớ kỹ ước định." Thời điểm nghe xong, Vũ Văn Tĩnh không khỏi siết chặt tờ giấy trong tay, hắn lần nữa ngẩng đầu nhìn Nguyệt Hoa cung một chút, sau đó rốt cục rời đi. Hắn mặc dù rời đi, nhưng tin tức Hoàng thượng một đêm đến Nguyệt Hoa cung hai lần mọi người đều biết. Tất cả mọi người biết rõ, Diệp quý phi được sủng ái. Một đêm đều đang đợi Vũ Văn Tĩnh, không có chờ được người, lại nghe được Vũ Văn Tĩnh đi hai lần Nguyệt Hoa cung. Khúc Hoa Thường trong lòng phi thường không dễ chịu. Liên tiếp ném vỡ mấy chén trà, người trong Trường Xuân cung đều sợ không dám thở mạnh. "Đi, đem Diệp quý phi tìm đến đây cho ta." Khúc Hoa Thường trực tiếp phân phó. Khúc Hoa Thường là nữ nhân duy nhất bên cạnh hoàng thượng, kiêu căng tùy hứng đã quen, ả không ngờ rằng nữ nhân mà mình không để vào mắt có thể đi đến bước này. Ả muốn tìm Diệp Thiều Hoa đến, dù phân phó nhưng trong giọng nói sự khinh bỉ không chút che giấu. Cung nữ, thái giám cũng không cảm thấy ả nói chuyện có chỗ nào không ổn. Đi đến Nguyệt Hoa cung truyền lời, không nghĩ tới được Diệp Thiều Hoa lại cự tuyệt.
Khúc Hoa Thường thật sự tức giận, ả đứng dậy, mặc trang phục chính thất vào, đi tới Nguyệt Hoa cung. Trong cung, Diệp Thiều Hoa cho chim ăn, mấy con chim sẻ, nhìn thấy hoàng hậu tới, cũng không có đứng dậy. "Xin lỗi, Hoàng thượng nói, " Diệp Thiều Hoa chậm rãi nhìn về phía Khúc Hoa Thường, "Ta trêи người bị thương, miễn tất cả chi lễ." Khúc Hoa Thường tự nhiên biết rõ Diệp Thiều Hoa sẽ không nói dối, đáy lòng nộ khí càng nặng. "Diệp quý phi, ta quả nhiên đã xem thường ngươi, " Khúc Hoa Thường lạnh giọng mở miệng, cơ hồ muốn đem đóa hoa vừa được hái xuống bóp nát. "Đừng tưởng rằng ngươi lừa gạt Hoàng thượng thả ngươi ra khỏi đại lao thì không có chuyện gì, ngươi cho rằng ngươi vẫn là thiên kim tiểu thư oái phong lẫm liệt trong phủ tướng quân sao? Để em ngươi sống an nhàn qua được mấy ngày." Khúc Hoa Thường không phải con gái của gia đình bình thường, đương nhiên biết rõ thế cục trong triều. Hiện tại Diệp Tướng quân trở về, Hoàng thượng nhất định kiêng kị binh lực trong tay hắn. Gia gia để lộ cho ả, Diệp gia nhất định không có quả ngon để ăn. Nghĩ tới đây, khuôn mặt vặn vẹo của Khúc Hoa Thường trở nên vui vẻ. Ả nhìn Diệp Thiếu Hoa, người vẫn thẳng lưng dù bị giam trong nhà giam, Khúc Hoa Thường khinh thường ném bông hoa trêи tay xuống đất. "Tôn Bình, chúng ta trở về." Khúc Hoa Thường vịn sức phía dưới, mở miệng. Tôn Bình "Vâng" một tiếng. Theo phản xạ nhìn lại Diệp Thiều Hoa, nhìn thấy đôi mắt kia của đối phương giống như cười mà không phải cười, hắn kinh hoảng mà cúi thấp đầu, bởi vì bước chân có chút nhanh, kém chút bị cục đá làm cho trượt chân. Sẽ không, Tôn Bình cố gắng... bỏ qua những bất an trong lòng. Hiện tại hắn nghĩ việc mình đang làm không có gì sai, quyền lực của phủ tướng quân chính là thứ mà hoàng thượng sẽ không bao giờ buông tha Chưa kể mấy ngày nay hắn nghe được vài tin đồn rằng hoàng thượng ngay từ đầu chỉ thích Hoàng hậu nương nương, cho nên ngay khi lên ngôi đã phong Khúc Hoa Thường làm hoàng hậu, chỉ hận Diệp Thiếu Hoa. Hơn nữa có nhiều chỗ . . . Diệp Thiều Hoa xác thực không thể so với Hoàng hậu, không hiểu biết và dịu dàng như Hoàng hậu. Chỉ có đi theo sau lưng Hoàng hậu mới có đường sống. Nghĩ tới đây, hắn vẻ mặt xin lỗi nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, lúc này mới đưa ra quyết định chính xác nhất. Không có người nào không trân trọng sinh mệnh của mình, nếu Diệp Thiếu Hoa chết, hắn không phải sẽ chết cùng cô sao? Một đoàn người vừa rời khỏi cửa cung. Bên kia thái giám tổng quản của Vũ Văn Tĩnh liền vội vàng chạy tới, sắc mặt rất gấp, "Quý phi nương nương, phủ tướng quân xảy ra chuyện rồi . . ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]