Vũ Văn Tĩnh biết rõ Diệp Thiều Hoa một mực ưa thích hắn, bằng không thì làm sao lại giúp hắn cản tổn thương.
Nhưng hắn đối với những lần cô cản vết thương trí mạng cho hắn không hề để ý đến, hắn nghĩ, không có cô thì vẫn còn những tâm phúc khác.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa, hắn có chút mê man.
Hắn không phải không biết trước đó Diệp Thiều Hoa có bao nhiêu ưa thích hắn, trước đó ở cung điện cũng như vậy, cô đều nguyện ý cứu hắn.
Cho nên Diệp Thiều Hoa nói lời như vậy, hắn thật ra không tin.
Nghĩ tới đây, hắn ôn hòa nhìn Diệp Thiều Hoa, "Yên tâm, Diệp Tướng quân lập đại công như vậy, ta sẽ không bạc đãi ngươi, về sau ngươi chính là chủ nhân của Nguyệt Hoa cung."
Hắn vừa nghĩ đến đã thẹn với Diệp gia, mặc dù không thích Diệp Thiều Hoa, nhưng bây giờ tốt xấu không có chán ghét cô như trước đó.
"Không cần, " Diệp Thiều Hoa ngoắc ngoắc tay, cung nữ lập tức hiểu ý lấy ra giấy và bút, "Nếu ngươi thật cảm tạ cha ta, để cho ta xuất cung đi, yên tâm, ta sẽ không ngu đến mức tuyên truyền linh tinh."
Cung nữ này cũng mới được điều tới đây 1 giờ mà thôi.
Vũ Văn Tĩnh hơi kinh ngạc, làm sao cung nữ lại nghe lời Diệp Thiều Hoa như vậy.
Bất quá nhìn thấy Diệp Thiều Hoa lấy ra giấy và bút, Vũ Văn Tĩnh mới biết cô rất quyết tâm, biết rõ cô không phải cố ý kϊƈɦ thích hắn, mà là thật sự muốn rời khỏi Hoàng cung.
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-vu-trong-sinh-xuyen-nhanh-thanh-nu-than-toan-nang/1048467/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.