<!---->- Anh nhất định không chịu buông tha cho em sao? 
Christine ngẩng đầu nhìn Long Vũ nói: 
- Xin anh hãy giết em, để em được giải thoát. 
Long Vũ liền lắc đầu: 
- Không, anh sẽ không giết em. 
Đôi mắt Christine ngấn nước, dịu dàng nói: 
- Anh đúng là ác ma. 
Long Vũ liền cúi xuống, ôm chạt thân thể mềm mại của Christine, thấp giọng nói: 
- Hừ, em đừng giả bộ, nếu thật sự muốn chết thì em đã không chờ anh xuất hiện rồi! 
Christine mỉm cười dựa sát vào cánh tay hắn, nước mắt chậm rãi rơi. 
Long Vũ nắm bàn tay mềm mại của Christine, cùng nhau đi ra khỏi cung điện cháy đen: 
- Kể từ bây giờ em hãy thành thật hầu hạ ở bên cạnh anh đi. Hãy thành thật bưng trà rót nước, nếu không đến lúc đó anh sẽ cho em biết thế nào mới là sống không bằng chết. Đây là cảnh cáo cuối cùng đó, anh không nói đùa đâu. Không cần phải tiếp tục thử lòng kiên nhẫn của anh. 
Christine hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. 
Ra ngoài cung điện, gió đêm đang thổi, Long Vũ xoay người lại, mặt lạnh lùng nói: 
- Em còn đi theo anh làm gì? Không phải là em phải trở về sao? 
Christine liền sợ hãi nói: 
- Chính anh nói em phải luôn theo sát anh mà! 
Long Vũ liền nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: 
- Xem ra ngộ tính của em cũng khá đó. 
Christine liền ủ rũ, nhỏ nhẹ nói: 
- Thắng làm vua thua làm giặc, nếu em đã thất bại thì phải cam chịu thôi. Anh thật sự là một địch nhân mạnh mẽ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757617/quyen-7-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.