<!---->- Ừ! Thần Vận Mệnh gật đầu nói: - Hiện tại cuối cùng thì ngươi đã hiểu chưa? Chính là vĩnh hằng, là bất diệt. Long Vũ bất giác gật đầu. Đúng vậy, chỉ cần thế gian này với hàng tỷ sinh linh còn có một người tin tưởng vào may mắn, tin vào vận mệnh thì lực lượng của cô tồn tại mãi như nguồn suối, cô không cách nào bị hủy diệt. Long Vũ hờ hững nhìn cô một cái, khóe miệng hài hước cười: - Nếu ta cưỡng hiếp cô, vậy cô không thể tác động đến vận mệnh của người khác? Là ý này sao? Sắc mặt Nữ thần Vận Mệnh liền tái nhợt, run sợ, sau một lúc lâu mới cắn môi, đưa tay lắc nhẹ: - Không cần làm bậy… Ta cảnh cáo ngươi, nếu người dám làm, ta cũng sẽ không tiếc mà dùng toàn bộ tín ngưỡng lực của hàng tỷ sinh linh mà đối phó với ngươi. Khi tín ngưỡng lực bị hao tổn, bọn chúng sẽ biến thành xác khô. Khốn nạn, Long Vũ nhất thời buồn bực, lại là đem hàng tỷ sinh linh ra uy hiếp mình. - Hàng tỷ sinh linh thì dính gì đến ta? Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói: - Kưng cảm thấy kưng làm vậy có thể uy hiếp ta sao? Ta không phải chúa cứu thế, cũng không phải là Bồ Tát, ta chỉ là chính ta. Ta chỉ biết ta làm ý ta muốn… Lũ các người, lũ thần chó má, hết chuyện đem sinh mạng của hàng tỷ sinh linh ra uy hiếp ta, có thấy phiền không? Ta muốn hỏi cô, hàng tỷ sinh linh trong đó có ta, cũng có một ít là thân thích, một ít là bạn bè, ta dựa vào cái gì phải đi phụ trách hàng tỷ sinh linh. Là cô quy định hay là ta tự nguyện… Tức cười. Nữ thần Vận Mệnh nghe vậy, sắc mặt giật giật. Thật lâu sau, cô mới lên tiếng: - Ta nghĩ rằng ngươi sẽ quan tâm đến hàng tỷ sinh linh ấy… - Ta quan tâm? Long Vũ hỏi lớn: - Vì cái gì mà ta phải quan tâm… Nói thật với cô, ngoài trừ bạn bè của ta, thân nhân của ta, người khác cho dù chết hết cũng không vấn đề gì. Đừng cho rằng ta không làm được. Cùng lắm thì ta mang thân bằng quyến thuộc đi du ngoạn xuyên hành tinh. Cới thực lực của chúng ta, thích tìm một chỗ cũng có thể sống tốt. - Đúng, đi tìm một chỗ không có lũ thần linh chó má. Long Vũ giống như đang tự sự. - Haizzz! Nữ thần Vận Mệnh nghe vậy, hai tay đem nơ hình bướm trước ngực mở ra, áo lụa mỏng màu trắng chầm chậm theo thân cô mà rơi xuống mặt đất. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, lông mi thon dài nhắm chặt theo mí mắt cứ run rẩy không thôi. Long Vũ chăm chú quét ánh mắt quanh các bộ phận mẫn cảm. Trong lòng hỏa khí dần tăng. Nói thật thì với kẻ đã duyệt qua biết bao nhiêu người đẹp như Long Vũ, giờ phút này cũng có chút động tâm. Thế nhưng, quanh nữ thần Vận Mệnh lại có một hương vị thanh khiết, chính vì vậy mà làm cho lửa dục trong lòng hắn dần dần tắt. Nữ thần Vận Mệnh cũng cảm giác được ngượng ngùng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô để thân thể mà trước nay mình vẫn tự hào hiển lộ trước mặt nam giới. Long Vũ thấy nữ thần Vận Mệnh buồn bực và bi thương, lúc này mới cười, khoát tay áo và nói: - Được rồi, được rồi, nhanh đem y phục của cô mặc lên đi. Bộ dáng này của cô làm ta không thoải mái. Tán gái cũng giống như thưởng thức trà. Trà càng tốt thì càng phải chăm sóc từ cái nhỏ nhất. Nữ thần Vận Mệnh, luận về thân phận hay dung mạo đều khiến cho Long Vũ động tâm. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên chút niềm vui muốn chinh phục. Do đó, hắn không muốn lợi dụng thủ đoạn đê tiện này để đoạt được thân thể cô. Nữ thần Vận Mệnh mà giống như những nữ nhân khác có thể chủ động bám lấy chính mình van xin hoan lạc. Thế mới thú. Nữ thần Vận Mệnh hít thở vài hơi dài, sau đó mới đem sự hỗn loạn trong lòng bình ổn được một chút. Sau một lúc lâu, cô mới lên tiếng: - Sao? Ngươi thay đổi chủ ý rồi sao? (DG: Ta thì không đổi chủ ý đâu!! he he, thằng quỷ Long Vũ đời nào nó đổi ý, giống ta thôi!!) Long Vũ nhìn cô và nói: - Yên tâm đi, ta cũng không phải là người tùy tiện, ta sẽ không bắt buộc cô. Hơn nữa, ta thấy nếu ta mạnh mẽ cường bạo cô, trong lòng cô nhất định sẽ hận ta. Hiện tại cô còn cần ta, cô sẽ không làm gì ta. Nhưng trong tương lai, sau khi cô có thể thay đổi, cô nhất định sẽ trả thù ta. Cuối cùng như thế thì chẳng thà ta cho cô mặt mũi, coi như quên đi. - Ngươi rất thông minh.. Nữ thần Vận Mệnh đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn hắn chân thành nói: - Đúng, nếu ngươi thật sự cường bạo ta, ta nhất định sẽ hận ngươi. Tương lai, ta sẽ không từ bất cứ giá nào mà trả thù ngươi, không chết không ngừng… - Ha ha ha! Long Vũ cười nói: - Cô rất thẳng thắn. - Tất cả đều là người thông minh, cần gì phải nói lời không thật chứ. Nữ thần Vận Mệnh thản nhiên nói: - Hiện tại, ngoại trừ thân thể ta, ta không có gì tốt để cho ngươi - Đúng vậy, cái này đúng là một chuyện khiến người ta đau đầu. Long Vũ cười khổ. - Hay là ta đồng ý với ngươi, mai sau sẽ thực hiện. Nữ thần Vận Mệnh lắc đầu nói: - Ngoại trừ cái này, ta cơ bản là không cấp được cho ngươi bất kỳ cái gì tốt cả. - Nếu ngươi không ngại, ta có thể giúp người giải quyết vấn đề. Nữ thần Vận Mệnh cười nói: - Ta có thể dùng tay giúp ngươi… Long Vũ nghe thế, nhất thòi cảm thấy sụp đổ: - Nữ thần vô lương tâm, xem ra cô đối với ta cũng có chút ý tứ, hay là cô cam tâm tình nguyện hiến thân đi? Nữ thần Vận Mệnh hiểu ra cười khẽ vài tiếng, nói: - Nghĩ hay lắm… - Long Vũ, thực ra thì chờ ta khôi phục lực lượng lại thời kỳ đỉnh cao, ta sẽ có thể cho ngươi rất nhiều chỗ tốt. Nữ thần Vận Mệnh nói: - Thế nào? Hiện tại thì ngươi chịu bỏ đi cái mà ngươi gọi là tốt chứ? Trán Long Vũ bắt đầu toát mồ hôi. Dừng lại một chút, Long Vũ nói: - Cô có thể nói cho ta biết lai lịch của bộ tộc Bàn Cổ sao? Nữ thần Vận Mệnh lắc đầu nói: - Xin lỗi, chuyện này ta cũng không biết. Thật ra thì đến cả lai lịch của mình, ta cũng không biết… Long Vũ nghe xong cũng líu lưỡi sững sờ giống như đang lúc cao trào. - Không thể nào? Long Vũ nói: - Đến cô mà cũng không biết lai lịch của mình, vậy mà cô lại quản lý vận mệnh người khác. Cô không thấy rằng chuyện này nghe rất buồn cười sao? Nữ thần Vận Mệnh thoáng hồng nghiêm mặt nói: - Thì đã làm sao, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc ta có thể tác động đến vận mệnh của người khác. - Hừ. Long Vũ hừ nhẹ một tiếng rồi không thèm nói nữa. Nữ thần Vận Mệnh cho rằng việc cô tác động lên vận mệnh của người khác khiến Long Vũ không cao hứng. Dừng lại, cô nói: - Không phải là ta muốn can thiệp vào vận mệnh của người khác, mà là trong lòng họ có niềm tin vào vận mệnh, điều này mới khiến ta làm thôi. Nghe được câu cuối, Long Vũ vội vàng hỏi: - Ý của cô là cô cũng bất đắc dĩ? - Ở khía cạnh nào đó thì hiểu vậy cũng được. Nữ thần Vận Mệnh thở dài một tiếng: - Cho tới nay, ta không thể làm rõ được lai lịch của mình. Ta nghĩ ta được sinh ra từ tín ngưỡng của hàng tỷ sinh linh. - Ờ… Đây là một chủ đề đáng giá để nghiên cứu và thảo luận đấy. Long Vũ nói. - Quên mất, trước mắt không nói đến mấy vấn đề này! Long Vũ nói: - Như cô nói, tạm thời để đó đi, chờ cô có năng lực ta sẽ tính. Bây giờ ta phải đi. Ta sẽ nói với Bàn Chiến, ta không tìm được cô. Đương nhiên, trong thời gian này ta vẫn dõi theo cô. Nói thật, ta đối với cô không yên tâm lắm. - Tùy ngươi! Nữ thần Vận Mệnh nói: - Ta chỉ hy vọng ngươi không tiết lộ chỗ ta ở cho Bàn Chiến… - Điều này ta làm được. Long Vũ nói: - Nhưng trước khi ta đi cô phải cho ta chút đảm bảo. - Đảm bảo? Nữ thần Vận Mệnh hỏi: - Đảm bảo cái gì? - Đảm bảo là những lời của cô đều là sự thật? Long Vũ liền nói: - Cô phải thề trên máu của mình… Đừng lo lắng, chỉ thề là những lời cô nói là được. - Có nhất thiết phải như vậy không? Sắc mặt nữ thần Vận Mệnh có chút tức giận. - Phải thế! Long Vũ nói: - Chuyện cá nhân đại sự không thể không nghiêm túc, cô chắc chắn phải làm vậy. Nếu không, ta sẽ không tùy tiện tin cô. - Được rồi, ta đáp ứng ngươi! Nữ thần Vận Mệnh thở dài bất đắc dĩ nói: - Kỳ thực thì với lời nói như vậy, ngươi cũng có thể coi như là tốt bụng. Nói xong, cô liền làm điều Long Vũ muốn, dùng máu mình mà thề. Long Vũ mỉm cười: - Vậy ta sẽ không lo lắng cô lừa dối. Cho dù cô là nữ thần, nữ thần Vận Mệnh, cô cũng không thể làm trái với những gì đã thề. - Bây giờ ngươi có thể đi rồi! Nữ thần Vận Mệnh nói: - Ta muốn ở một mình để khôi phục sức mạnh của mình. - Ta sẽ không đi ngay đâu. Long Vũ nhẹ giọng nói: - Nếu cô không ngại, ta muốn giúp cô một chút. - Giúp như thế nào? Nữ thần Vận Mệnh hứng thú nhìn Long Vũ. - Năng lượng hỗn độn và long khí có thể giúp cô! Long Vũ cười nói. Nữ thần Vận Mệnh gật gật đầu nói: - Đúng là như vậy, chỉ có điều ta không thể tưởng tượng là ngươi thật sự sẽ đến giúp ta. - Ta chỉ nói sự thật thôi… Long Vũ nói: - Hiện tại cô có thể lấy một phần sức mạnh của ta, nhưng có chừng mực thôi. Lời vừa nói ra, nữ thần Vận Mệnh bỗng ngây ngẩn cả người. Một lúc sau mới hỏi: - Vì cái gì mà giúp ta? - Bởi vì cô là mỹ nữ! Long Vũ ám muội cười nói: - Ta đối với cô tốt như vậy, ta nghĩ cô sẽ cảm động, cảm động đến độ lấy thân báo đáp. Đúng không? Nữ thần Vận Mệnh khẽ gắt một tiếng nói: - Làm sao trong mắt ngươi không có gì khác sao, giá trị của ta là trên giường ư? - Ha ha! Long Vũ cười nói: - Cô cũng thật hiểu mình đấy. Nói thật, hiện tại trước mắt, ta chỉ thấy thân thể cô là có giá trị. - Vô sỉ! Nữ thần Vận Mệnh nói: - Ngươi là thần vô sỉ nhất ta thấy… Thật không hiểu, sao người như ngươi lại tu được thành thần. - Nhưng mà.. hừ… Nữ thần Vận Mệnh đột nhiên cười lạnh vài tiếng: - Nói thật, như tình huống của ngươi hiện tại, cơ bản không thể được xưng là thần. Khoảng cách thần, ngươi còn kém xa lắm. - Nói nhảm! Long Vũ khinh miệt nói: - Ta làm sao lại không phải? Cấp bậc Vu Thần như vậy cũng có thể xưng là thần, vì cái gì ta lại không được. - Vu Thần? Nữ thần Vận Mệnh khinh thường cười lạnh vài tiếng: - Vu Thần cũng có thể xem là thần? Buồn cười, thật sự quá buồn cười… Cho dù là Quang Minh Tôn Thần, hay các thần linh chân chính khác cũng kém, quá kém. Theo ta biết, cả trong vũ trụ này, có thể xưng là thần linh, không quá ba người… Sắc mặt Long Vũ phát lạnh hỏi: - Ý cô là cô, Bàn Cổ, còn lại là Bàn Chiến? - Không sai! Nữ thần Vận Mệnh tiếp tục nói: - Để được gọi là thần linh, ngươi phải có được thần cách, lúc đó mới có thể tính là thần linh chân chính. Ngươi hiện tại chính là Thần Anh… Thần Anh đến thần còn cách nhau một đoạn, ngươi vẫn còn một đoạn đường rất dài để đi. Cho nên, ta khuyên ngươi không nên đắc ý. - Ra là như vậy! Sắc mặt Long Vũ đã trầm tĩnh trở lại, ánh mắt hướng đến nữ thần Vận Mệnh hỏi: - Hiện tại ta nên tu luyện thế nào? - Ngươi cuối cùng cũng có lúc cầu đến ta. Nữ thần Vận Mệnh mỉm cười nói: - Cái này có thể tính là đặc quyền không đây? Quỷ tha ma bắt, Long Vũ không vui nói: - Cô sẽ không mượn gió bẻ măng chứ? - Ngươi nói đi? Nữ thần Vận Mệnh cười nói: - Ta đây cũng là học theo ngươi… Đương nhiên là ta không có vô sỉ như ngươi. Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp tu luyện. Ngươi đưa tai tới gần đây, pháp bất truyền lục nhĩ… Long Vũ nghe vậy liền đi tới. Nữ thần Vận Mệnh đợi Long Vũ đến gần, cái lưỡi thơm tho đột nhiên vươn ra liếm nhẹ lên vành tai hắn. Long Vũ trong lòng nhất thời liền dâng lên một đoàn lửa nóng. - Ha ha! Nữ thần Vận Mệnh cười đắc ý: - Xem ra ngươi đối với ta rất có cảm giác. Vậy mới thấy, ngươi rất khát khao chiếm được cơ thể của ta. Mà xin lỗi là ta không cho ngươi, cho ngươi tức chết. Trong lòng Long Vũ buồn bực nói: - Được rồi, đừng trêu ta, ta cũng không có định lực mạnh mẽ đâu. Ngộ nhỡ, ta chịu không nổi, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra cũng đừg trách ta đó. - Hừ, ta cũng biết ngươi chẳng phải tốt lành gì. Nữ thần Vận Mệnh khẽ cáu gắt một tiếng, sau đó liền tiếp tục dùng tâm linh đem phương pháp tu luyện truyền vào trong cơ thể Long Vũ. Sau khi nhận được pháp quyết, Long Vũ vội vàng minh tưởng xem xét. Một lát sau, khóe miệng liền mỉm cười, nói: - Quả nhiên là pháp quyết tu chân, thật sự quá tuyệt vời… Nữ thần, xem ra cô cũng không phải vô dụng. - Bớt nói nhảm đi! Nữ thần Vận Mệnh làm mặt lạnh nói: - Ta đã cho ngươi chỗ tốt rồi, giờ đến phiên ngươi rồi đi đi? Ta hy vọng ngươi có thể thả lỏng tâm thần, để ta có thể lấy sức mạnh trong cơ thể ngươi. Nếu ngươi có thể trợ giúp ta trong thời gian ngắn nhất hồi phục lại sức mạnh, ta sẽ rất cám ơn ngươi. - Đừng nói cảm ơn hay không cảm ơn, giờ cô có thể bắt đầu rồi! Long Vũ nhún nhún vai nói. Ngay lúc này, La Lâm xuất hiện, cô hét lớn: - Yêu nữ, ngươi muốn làm cái gì… Nữ thần Vận Mệnh hơi kinh hãi liền cười nói: - Hóa ra là ngươi, ngươi chính là tiểu tình nhân của tên nhóc Long Vũ đó sao? Ngươi đến từ tương lai, là kết hợp giữa linh hồn con người với máy tính… Ai, thế giới thật sự rộng lớn, có nhiều điều lạ lùng … Tốt lắm, với trạng thái hiện tại ngươi đã là người chân chính. Các ngươi có thể làm một đôi vợ chồng chân chính rồi đó. Nói đến đây, nữ thần Vận Mệnh từ trên người La Lâm liếc mắt đảo qua một cái. - Vẫn còn tấm thân xử nữ sao? Ha ha, Long Vũ, ngươi thật biết hưởng thụ. - Cô là linh thể thuần khiết, đã có đủ nhân tính. Cùng giao hoan với linh thể, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được mùi vị của nó? Nữ thần Vận Mệnh nói. - Nếu so sánh với cô thì như thế nào? Long Vũ hài hước hỏi. Mũi La Lâm cũng đã muốn bốc khói. Mắt thấy Long Vũ ca ca cùng ả đầu sỏ nữ thần Vận Mệnh liếc mắt đưa tình, trong lòng cô cũng thật không thoải mái. - La Lâm, ta nghĩ chúng ta với nữ thần Vận Mệnh có chút hiểu lầm. Có lẽ Bàn Chiến mới là đầu sỏ gây ra chuyện này. Long Vũ vội vàng đem tình huống nơi này giải thích cho cô. Xong xuôi, Long Vũ nói: - Em bảo vệ anh, để Nữ thần Vận Mệnh lấy một phần sức mạnh của anh. Sau này, việc giám sát cô ta đành giao cho em. Nghe Long Vũ nói như thế, La Lâm mới giảm bớt đi một chút địch ý với nữ thần Vận Mệnh. Và, cô cũng không cản nữ thần Vận Mệnh rút lấy sức mạnh từ trên người Long Vũ nữa. - Bắt đầu đi! Long Vũ rùng mình nói: - Xong rồi ta còn muốn trở về ngay, giải quyết phiền toái với cái gã Quang Minh Tôn Thần kia Lúc này nữ thần Vận Mệnh mới gật gật đầu, bắt đầu lấy sức mạnh từ người Long Vũ. Toàn bộ quá trình được La Lâm quan sát cẩn thận, sợ cô sẽ nhân cơ hội mà tiếp cận tới Long Vũ ca ca, nhưng bất quá thì lo lắng của cô lại dư thừa. Nữ thần Vận Mệnh có vẻ rất nghiêm túc. Cô hoàn toàn không có ý tưởng sẽ làm thương tổn Long Vũ. Một lúc sau, nữ thần Vận Mệnh đã làm xong. Bởi vì sức mạnh hỗn độn giúp đỡ mà sắc mặt của cô đã hồng nhuận hơn rất nhiều. Khí chất toàn thân cũng phát sinh biến hóa. Nhưng quan trọng hơn là bệnh lâu ngày trong cơ thể cô cũng đã biến mất. Giờ phút này, nữ thần Vận Mệnh giống như vừa được sinh ra đời. Cô cảm kích nhìn Long Vũ, nói: - Thật sự cảm ơn ngươi, không cần biết ngươi giúp ta vì mục đích gì, ta cũng sẽ cảm ơn ngươi. Được sức mạnh của ngươi trợ giúp, sức mạnh của ta đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao… - Cô sai rồi! Long Vũ nói: - Đừng quên là còn một phần sức mạnh của Cửu Châu Cự Long, cô hoàn toàn có thể hồi phục trong vòng vài tháng đó. La Lâm nghe vậy liền la lên: - Long Vũ, anh đang đùa với lửa đó. - Sẽ không! Nhìn nữ thần Vận Mệnh nói: - Từ lần đầu gặp cô, ta luôn tin tưởng với cô thì một điều cho đi thì sẽ được nhận lại, ta cũng sẽ không muốn chúng ta là kẻ thù, cô nói đi? - Ừ! Nữ thần Vận Mệnh gật đầu nói: - Trực giác của ngươi rất đúng, ta cũng không muốn cùng người là địch... Nói đến đây, nữ thần Vận Mệnh đưa mắt nhìn sang La Lâm, cười nói: - Cô nhóc, ta biết là cô ghen, nếu không thì cô cũng sẽ không không thích ta. Cô cứ yên tâm, ta đối với hắn không có hứng thú. Hơn nữa, ta không thể quẩn quanh mãi số mệnh của thế nhân, và ta cũng sẽ không làm thế. - Hừ! La Lâm hừ nhẹ một tiếng không thèm đáp lại. - Ha ha! Long Vũ khẽ cười một tiếng rồi cùng La Lâm nói: - La Lâm, thật ra thì nữ thần Vận Mệnh là nữ thần không tệ. Em vừa tiếp xúc với cô thời gian không nhiều, cho nên lúc này mới có cảm giác không tốt lắm. Nhưng ở chung lâu, em sẽ hiểu ra đó. Như vậy đi, anh sẽ trở về giải quyết sự tình với Quang Minh Tôn Thần, em thì sao? Đoạn thời gian này em nên lưu lại cùng nữ thần ở một chỗ, giám sát cô rồi hướng cô mà học hỏi một chút đi. Long Vũ vừa cười giỡn vừa nói: - Trong vũ trụ này thì không ai có thể so sánh với sự uyên bác của cô ấy, vì cô ấy cũng đã đủ già. - Đi chết đi! Nữ thần Vận Mệnh tức giận nói: - Đối với thần linh mà nói, tuổi tác căn bản không phải là vấn đề. - Tùy cô thôi! Long Vũ khẽ cười nói: - Nhớ kỹ, đối xử tốt với La Lâm nhà ta tối một chút, những gì cô ấy muốn biết thì hãy giải thích toàn bộ. La Lâm vốn không muốn cùng Long Vũ tách ra. Nhưng sau khi nghe hắn nói những lời này xong thì cũng hiểu rồi. Ý tứ của Long Vũ ca ca là để cô lưu lại bên nữ thần Vận Mệnh mà tiếp thu thêm tri thức vì mình sử dụng. Tâm nghĩ như thế, cô liền có vẻ bối rối đồng ý lưu lại. Lần này, nữ thần Vận Mệnh cũng không có ý kiến dị nghị gì. …………………….. …………………….. Vốn là Long Vũ dự định trực tiếp đi ra Thiên Ngoại Thiên mà thu thập Quang Minh Tôn Thần. Nhưng bất quá, sau khi suy nghĩ, hay là trước tiên quay về thế giới sự thật cấp báo cho mọi người biết mình vẫn bình an. Miễn cho bọn họ còn đang vì mình mà lo lắng. Thiên Nguyên trở về cũng đã vài ngày, phỏng chừng chuyện của hắn và La Lâm, Tuyết Cơ các cô hẳn là đã biết. Quả nhiên là sau khi Long Vũ trở về, Tuyết Cơ, Đường Hương Hương, Hàn Duyệt các cô đều vây quanh lại ân cần hỏi thăm, hết sức quan tâm. Long Vũ vội vàng đem tình hình nói cho các cô. Lo lắng lão tặc Bàn Chiến kia đã ở thế giới sự thật hơn nữa đã cùng Thiên Nguyên quan hệ chặt chẽ. Long Vũ lúc kể lại, cũng trộn một ít mơ hồ, không đem tình hình thực tế nói hết cho chúng nữ. Mặc dù như thế cũng không phải là tốt. Nhưng chuyện cá nhân trọng đại ngày sau sẽ giải thích cùng nữ nhân của mình. Xế chiều, Bàn Chiến quả nhiên đến tìm Thiên Nguyên mà thăm dò tin tức. Không biết vì sao, Long Vũ nhìn Thiên Nguyên cũng có chút không tin lắm. Cho nên cũng không có đi nói sự thật. Buổi tối, Long Vũ vốn định cùng chúng nữ mặc sức vui chơi. Bởi vì lần này thu hoạch thực quá lớn. Trước không nói đụng chạm Bàn Chiến và nữ thần Vận Mệnh, riêng vấn đề nan giải với Quang Minh Tôn Thần cũng có thể giải quyết, thế này cũng đã đủ để ăn mừng rồi. Lúc ban đầu, Long Vũ tính toán là giải quyết uy hiếp của Quang Minh Tôn Thần trong mười năm. Nhưng nay, trước mắt hắn, chỉ cần một ngày hoặc càng ngắn hơn là có thể xử lý đẹp. - Bang bang! Ngay lúc Long Vũ tính tạm biệt chúng nữ mà đi Thiên Ngoại Thiên. Ngoài cửa truyền vào tiếng gõ. Ngay sau đó thanh âm của Hàn Duyệt truyền vào: - Anh Vũ, có ở đây không? Em có thể vào không? - Đương nhiên! Long Vũ đáp ứng một tiếng, lập tức bước ra mở cửa. Hàn Duyệt miệng cười không ngớt đứng ở cửa, nhìn bộ dáng của cô dường như có chuyện muốn nói cùng Long Vũ. - Có việc gì thế em? Long Vũ kéo tay Hàn Duyệt vào trong phòng đóng cửa, sau đó hắn cười nói: - Tiểu Duyệt, mấy ngày không gặp, anh cảm thấy trông em khác quá. Em nếu có việc gì cần, là người đàn ông của em, anh thật không thể chối từ. - Anh Vũ, em thật sự có việc… Hàn Duyệt đi theo Long Vũ vào nhà, thuận thế ôm tựa lên ngực hắn. Thật lâu sau, cô ngẩng đầu, nói: - Anh Vũ, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em. - Sao thế? Cảm giác Hàn Duyệt có gì đó không đúng, Long Vũ vội vàng hỏi: - Có chuyện gì xảy ra sao? - Anh Vũ, em muốn để cha em cùng tu đạo. Hàn Duyệt ngượng ngùng nói: - Em thật sự không thể nhìn thấy cha từng ngày từng ngày già đi. Anh Vũ, chuyện em trước kia đáp ứng anh. Hiện tại em lại làm không được… Hy vọng anh có thể giúp em. Coi như là em cầu xin anh. Long Vũ nghe vậy, khẽ nhíu mày. Thật lâu sau, hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng đầy chờ mong nói: - Tiểu Duyệt, em yên tâm, chuyện này không có vấn đề. Nhưng trước tiên em cần phải hỏi ý kiến của cha xem. Nếu cha cũng đồng ý, anh sẽ lập tức cho người đi lo chuyện này. Em yên tâm, lúc trước, anh không có năng lực đó, cho nên cũng không dám đáp ứng chuyện này. Bây giờ anh tuyệt đối nắm chắc có thể cho cha em cùng tu đạo. - Tốt quá, cảm ơn, cảm ơn anh. Hàn Duyệt rất kích động, liền hai tay ôm mặt Long Vũ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn như điên cứ nhè môi hắn mà hôn không ngừng. Kích hôn xong, Long Vũ đem Hàn Duyệt ôm vào lòng, thở dài một tiếng: - Đã là người, ai có thể vô tình chứ? Tiểu Duyệt, nói thật, anh có thể hiểu tâm tình và cảm thụ của em. Sau này nhưng chuyện như vậy, em hoàn toàn có thể trực tiếp nói với anh, không cần phải băn khoăn đâu… Cảm nhận được lời nói chân thành của nam nhân, trong lòng Hàn Duyệt cũng ngọt ngào muôn phần. - Anh Vũ, I love you! Tình cảm đến đỉnh điểm, hai má Hàn Duyệt ửng hồng, không khỏi thốt lên một tiếng, đem người đàn ông ấy âu yếm ôm thật chặt trong hương vị ngọt ngào của tình yêu. Long Vũ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn người đàn bà âu yếm đang ở trong lòng mà có chút rung động. Đôi mi thanh tú, đôi mắt trong veo như nước, cánh mũi như ngọc. Thật là vưu vật trời sinh. - Tiểu Duyệt, anh cũng yêu em. Long Vũ cũng thâm tình kêu lên một tiếng rồi đem người con gái ấy ôm càng chặt hơn, một đôi ma trảo vẫn không quên hướng đến bờ mông đẹp đầy đặn đang vểnh cao mà nhào nặn. Hàn Duyệt rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu, nhìn ánh xanh biếc đang tràn đầy trong mắt người đàn ông ấy, dịu dàng nói: - Lại muốn làm chuyện xấu. Lời tuy nói thế, nhưng bộ dáng kia thì lại mười phần vui mừng. Long Vũ đang muốn nói gì đó không ngờ Hàn Duyệt đã chủ động ôm cổ hắn, đôi môi anh đào mạnh mẽ đè lên môi hắn, cái lưỡi thơm tho linh hoạt chui vào miệng hắn. Long Vũ thấy Hàn Duyệt chủ động như thế, trong lòng mừng rỡ, cơ hội thế này như thế nào mà buông chứ. Hắn đem Hàn Duyệt ôm chặt hơn, thân thể hai người dính chặt vào nhau, hôn lên đôi môi mỏng của cô, thân thân thiết thiết, một tay cũng vô cùng không thành thật theo lưng Hàn Duyệt mà vuốt ve. Một lúc sau, không biết từ khi nào quần áo Hàn Duyệt cũng đã rơi xuống, chỉ còn lại chiếc áo trong màu hồng quấn ngực. - Thật đẹp. Tiếng ca ngợi thốt lên tự đáy lòng, đôi ma trảo đã muốn nhấc lên, bắt được meo meo của Hàn Duyệt. Hàn Duyệt nhất thời không tự chủ được nhẹ giọng ngâm khẽ, phối hợp lấy sự khiêu khích ấy. Hàn Duyệt nhiệt tình như lửa làm cho tâm thần Long Vũ lay động, máu huyết sôi sục, một đoàn lửa nóng từ đáy lòng bừng bừng lên, rất nhanh liền đưa hắn lên chiếm chủ động, vốn là chỉ ngậm chặt cái lưỡi trơn mềm thơm tho kia mà nhẹ nhàng mút, thì đôi ma trảo cũng đã chậm rãi hướng giữa hai chân mà chầm chậm vuốt ve. - A! Hàn Duyệt ngâm ra một tiếng vui sướng, nhẹ nhàng đong đưa bờ mông đầy đặn, nghênh lên hưởng ứng sự vuốt ve. Đầu lưỡi hai người linh hoạt triền miên mà giao hoan, hai tay thì trên các bộ vị mẫn cảm của nhau vuốt ve cùng khiêu khích. Dần dần, Long Vũ cũng bắt đầu không nhịn nổi, vội vàng đem Hàn Duyệt ôm lấy, mạnh mẽ đưa lên giường, chăm chú mà ra ra vào vào với nhau. Một canh giờ sau, tiếng thở gấp dồn dập cũng bắt đầu chậm lại, chỉ còn tiếng hô nhẹ. Từng bừng hoan ái đi qua, chỉ còn hai người ôm nhau. Khóe miệng Hàn Duyệt còn đọng lại một chút mật ngọt. - Em còn muốn! Hàn Duyệt liếm môi, tựa hồ như có chút không thỏa mãn. Tất nhiên Long Vũ muốn cầu còn không được, đưa tay tại meo meo mà xoa nắn, liền tiếp tục trên mang thương đi thảo phạt. Lúc này, Long Vũ cũng không đơn thuần mà đi hưởng thụ, tà tà cười nói: - Tiểu Duyệt, nhân cơ hội này chúng ta song tu đi. Nói xong, Long Vũ liền đem yếu quyết nói cho Hàn Duyệt. Tùy theo nhịp điệu hoan ca của cơ thể, tinh thần hai người cũng dần dần hòa vào nhau. Họ cảm nhận được Thông qua tinh thần dung hợp, Long Vũ cảm ứng được tâm tình của Hàn Duyệt, thấy được những nỗi khổ và khó khăn đã trải qua của cô. Cảm nhận được nội tâm không thay đổi của cô. Cũng lúc đó, Hàn Duyệt cũng cảm nhận được Long Vũ tâm cảnh, nhìn thấy được quá trình hắn lớn lên cùng những khó khăn. Giữa hai người gần như không còn bí mật, hoàn toàn đứng trước đối phương mở lòng. Một loại cảm khác kỳ diệu mơ hồ khó tả trong nội tâm hai người chậm rãi dâng lên. Chẳng biết đã qua bao lâu, hai người chầm chậm mở mắt ra, nhìn nhau, lẳng lặng hiểu được cảm giác kỳ diệu kia. Dựa trên tinh thần dung hợp vào nhau, làm hai người động lòng không thôi. Long Vũ âu yếm ôm lấy người con gái ấy, hai tay lại bắt đầu làm chuyện xấu. Bây giờ, hai người tâm thân tâm tương thông, Hàn Duyệt làm sao không biết tâm ý ấy, hai má liền ửng đỏ, vùi đầu vào ngực rộng rãi của Long Vũ. Duyên dáng gọi to một tiếng, âm thanh hút hồn đến tận xương tủy. Lúc này Hàn Duyệt đã như thủy triều mùa xuân tràn ra, khó có thể kiềm chế. Trên thực tế, kích thích tinh thần tác dụng lớn hơn kích thích cơ thể rất nhiều. Đồng thời kích thích tinh thần cũng có thể kéo theo cảm giác trên cơ thể. Hàn Duyệt lúc này toàn thân mềm mại vô lực, mị nhãn như tơ, hơi thở dồn dập. Cô cố tình văn vẹo eo nhỏ như rắn nghênh hợp với động tác của Long Vũ, trong miệng phát ra tiếng ngâm điên đảo thần hồn, cắn nhẹ môi, tay ngọc chủ động ôm lấy cổ Long Vũ, cuồng nhiệt cùng hắn quấn lấy. Thân thể Hàn Duyệt khẽ run lên, phản ứng của cơ thể lần này khác so với bất luận thời điểm đến cực khoái nào trước kia. Cô bắt đầu khát khao được Long Vũ vuốt ve mơn trớn. Long Vũ giờ phút này cũng giống vậy, mười phần mãnh liệt, chậm rãi vận động cái eo, làm cho nửa thân dưới nóng bỏng đi sâu vào bên trong mà vận động. Chẳng biết qua bao lâu, hai người cùng lúc đều cảm thấy luồng điện mãnh liệt xẹt qua toàn thân. Thân thể hai người nhất thời mềm nhũn ra, toàn thân khoan khoái vô cùng, khó có thể hình dung được. Nghỉ ngơi một lát, Hàn Duyệt nhẹ nhàng mở đôi mắt đẹp, vô lực dựa vào lòng Long Vũ, mặc sức mà hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng. Long Vũ ôm Hàn Duyệt, tay phải nhẹ nhàng đặt trên lưng cô mà vuốt ve. Bất thình lình, Long Vũ hơi biến sắc, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức của Quang Minh Tôn Thần. Long Vũ hơi do dự một chút, tay tung ra một đạo áng sáng mờ, rồi hắn và Hàn Duyệt lập tức mặc quần áo vào. Sau đó, hắn ôm eo thon Hàng Duyệt phi thân xong ra khỏi phòng. Lúc này, giữa không trung, Quang Minh Tôn Thần xuất hiện với ánh sáng tỏa ra quanh thân huy hoàng hơn cả tia nắng. - Ha ha! Quang Minh Tôn Thần khẽ cười một tiếng, nói: - Long Vũ, ta tới thăm ngươi một chút, gần đây có khỏe không? Thanh âm Quang Minh Tôn Thần nói chuyện giống như một tiếng sét đánh. Tiếng vang rung trời, quang mang chói mắt, nháy mắt liền hấp dẫn mấy trăm đệ tử Huyền Môn ngóng xem. Mưa gió nổi lên. Long Vũ ôm Hàn Duyệt phi thân mà tới, đứng ở trước mặt Quang Minh Tôn Thần, khẽ cười một tiếng nói: - Sao thế? Lại đây thị uy, không cần phải đến đây thường xuyên thế chứ? Hơn nữa ngươi cũng không cần phải nói chuyện lớn tiếng như vậy, sẽ hù hòa mấy đứa nhỏ đó. Quang Minh Tôn Thần cười cười. Âm thanh quả nhiên có giảm thấp xuống, nói: - Thế nào? Ngươi sợ sao? Sợ là tốt rồi, ta cũng không có ý gì khác là đến xem là ngươi còn đang đàng hoàng nghiên cứu làm sao giết ta không. - Chưa làm được cái gì cả. Hai mắt Quang Minh Tôn Thần díp lại: - Tranh thủ giờ còn nhiều thời gian, ta đề nghị ngươi tập trung tinh lực mà đi nghiên cứu quy luật Thiên Đạo đi. Long Vũ đầu hơi cúi, trầm mặc, một lát sau bình tĩnh nói: - Thực sự thì ta đã tìm được cách rồi. - Thật? Quang Minh Tôn Thần cười cười, nói: - Để ta đoán thử nào, người tìm được cách giết ta một cách an toàn hay tìm cách tránh được Thiên Đạo đây? Tiếp đến Quang Minh Tôn Thần thở dài nói: - Nhìn bộ dáng của ngươi, ta chỉ biết ngươi hẳn đã tìm được cách tránh sự theo dõi của Thiên Đạo rồi sao? - Ngươi đang ở đây cố tình lảng tránh đi phương pháp ta giết ngươi? Long Vũ châm chọc nói: - Ngươi đến đoán cũng không dám. Quang Minh Tôn Thần lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: - Không phải là ta không dám, mà căn bản là ngươi không biết… Cho dù có mười năm sau, ngươi cũng không biết. Trừ phi ngươi ở đây, trong nháy mắt giết chết ta, nếu không ngươi cũng không có bất kỳ cơ hội nào. - Không nhất định sao? Long Vũ bình tĩnh đáp: - Nếu ta đánh bạc với người bằng cuộc chiến sinh tử thì sao? Quang Minh Tôn Thần lại lắc đầu, nói: - Sẽ không, ngươi tuyệt đối không thể đem hàng tỉ sinh mệnh của sinh linh trong vũ trụ này làm trò đùa. Long Vũ cúi đầu nói: - Đây là do ngươi một bên cho là thế thôi. Đôi mắt Quang Minh Tôn Thần dần dần sáng lên, bởi vì hắn phát hiện ra ngữ khí của Long Vũ rất thật. Dường như không hề nói giỡn. - Ngươi nghĩ thông rồi sao? Ánh sáng trong mắt Quang Minh Tôn Thần dần dần thu lại, chầm chậm nói: - Ngươi tính đem hàng tỷ sinh linh trong vũ trụ này làm tiền cược, ngươi muốn để họ làm vật bồi táng cùng ngươi? Long Vũ gật gật đầu: - Ta đã nghĩ thông suốt rồi. Nhưng ta cũng không có ý định để cho hàng tỉ sinh linh trong vũ trụ này chôn cùng ta. Trên thực tế thì ngươi cũng không có khả năng đó. - Ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể hủy diệt thế giới này sao? Long Vũ cau mày nhìn Quang Minh Tôn Thần: - Ngươi còn muốn gạt người đến khi nào? Khóe môi Quang Minh Tôn Thần nhếch lên, giọng mỉa mai, tươi cười nói: - Thế nào? Nhìn bộ dáng ngươi, dường như từ nơi nào đó nghe được gì rồi? Long Vũ, ta cảnh cáo ngươi, không nên tung tin vịt. Nếu tin theo tin vịt này, ngươi sẽ hối hận. - Xạo chó.. Tiếp tục hôi lông. Long Vũ thở dài một hơi, lắc lắc đầu: - a nghĩ ngươi là người thông minh. Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên nói cho ngươi biết, ta đã thấy bộ tộc Bàn Cổ. - Ai? Bàn Chiến? Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nói: - Nhất định là Bàn Chiến đã nói cho ngươi cái gì. Hừ, ngươi mà nghe lời Bàn Chiến, ngươi chính là đồ ngu. - Hắn muốn mượn tay ngươi giải quyết ta, đồng thời làm cho thế giới mà hắn chán ghét bị hủy diệt. Quang Minh Tôn Thần nói: - Đó là một người điên, trên thực tế, hắn đã điên rồi. Lúc bộ tộc Bàn Cổ bị thần Vận Mệnh hủy diệt, hắn cũng đã điên rồi. Quang minh thân mắt hơi hí, nói: - Nếu ngươi tình nguyện tin lời của một kẻ điên, ta cũng không còn gì để nói. - Đúng rồi, ngươi gặp hắn ở đâu, hắn ở nơi nào? Mắt Quang Minh Tôn Thần càng híp lợi hại hơn, một đạo hàn quang từ trong ánh mắt bắn đi ra, ngữ khí ẩn ẩn phẫn nộ cùng bi ai, cười nói: - Dù là hắn hay Bàn Cổ tộc trưởng, không nghĩ tới việc năm đó ta từ chối cầu viện hắn, mà hôm nay hắn liền có ác ý hãm hại ta, tính mượn tay ngươi để trả thù. - Hắn đã chết sao? Quang Minh Tôn Thần hỏi. - Chưa! Long Vũ lắc lắc đầu. Dừng một chút, hắn bỗng nhiên hé mắt, nói: - Ngoại trừ Bàn Chiến, ta còn gặp được thần Vận Mệnh. Người đã nói đúng, trên thế giới này quả thực là có thần Vận Mệnh. Quang Minh Tôn Thần hai tròng mắt dần dần băng hàn. Nhìn chằm chằm vào mặt Long Vũ, một chút tức giận vừa thoáng hiện liền ẩn đi, lạnh lùng nói: - Theo như ngươi nói, bọn ta là cái gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]