<!---->- Ừ!
Thần Vận Mệnh gật đầu nói:
- Hiện tại cuối cùng thì ngươi đã hiểu chưa? Chính là vĩnh hằng, là bất diệt.
Long Vũ bất giác gật đầu. Đúng vậy, chỉ cần thế gian này với hàng tỷ sinh linh còn có một người tin tưởng vào may mắn, tin vào vận mệnh thì lực lượng của cô tồn tại mãi như nguồn suối, cô không cách nào bị hủy diệt.
Long Vũ hờ hững nhìn cô một cái, khóe miệng hài hước cười:
- Nếu ta cưỡng hiếp cô, vậy cô không thể tác động đến vận mệnh của người khác? Là ý này sao?
Sắc mặt Nữ thần Vận Mệnh liền tái nhợt, run sợ, sau một lúc lâu mới cắn môi, đưa tay lắc nhẹ:
- Không cần làm bậy… Ta cảnh cáo ngươi, nếu người dám làm, ta cũng sẽ không tiếc mà dùng toàn bộ tín ngưỡng lực của hàng tỷ sinh linh mà đối phó với ngươi. Khi tín ngưỡng lực bị hao tổn, bọn chúng sẽ biến thành xác khô.
Khốn nạn, Long Vũ nhất thời buồn bực, lại là đem hàng tỷ sinh linh ra uy hiếp mình.
- Hàng tỷ sinh linh thì dính gì đến ta?
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
- Kưng cảm thấy kưng làm vậy có thể uy hiếp ta sao? Ta không phải chúa cứu thế, cũng không phải là Bồ Tát, ta chỉ là chính ta. Ta chỉ biết ta làm ý ta muốn… Lũ các người, lũ thần chó má, hết chuyện đem sinh mạng của hàng tỷ sinh linh ra uy hiếp ta, có thấy phiền không? Ta muốn hỏi cô, hàng tỷ sinh linh trong đó có ta, cũng có một ít là thân thích, một ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757575/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.