<!---->
- Không đau.
Hàn Duyệt hai tay ôm chặt sống lưng Long Vũ, gương mặt hồng hồng, thấp giọng nói:
- Anh Vũ, anh yên tâm, em không cần danh phận, chỉ cần trong lòng anh có em là được. Em tuy lớn tuổi hơn anh, vốn không có bất kỳ hy vọng xa vời nào. Đời này, nếu như có thể có một tri kỷ như anh, em đã thỏa mãn rồi.
Long Vũ biết mình nên nói gì đó, nhưng nghĩ cả nửa ngày chỉ nói ra ba chữ:
- Thật xin lỗi...
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hàn Duyệt nhất thời thay đổi.
Nữ nhân lúc này là rất cần lời an ủi chứ không phải nói xin lỗi, hơn nữa Hàn Duyệt là cam tâm tình nguyện, căn bản là không cần nói xin lỗi.
- Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, nếu như em không muốn, không người nào có thể bắt buộc em. Cho nên, anh không cần nói xin lỗi. Anh Vũ, là em tình nguyện.
Nói xong, Hàn Duyệt muốn bò dậy, nhưng bởi vì hạ thể đau đớn nên nàng nhíu mày. Cho dù là nàng kiên cường, vẫn không chịu nổi.
Trong lòng Long Vũ đau nhói, vội vàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Hàn, em hiểu lầm anh rồi. Không phải như em nghĩ đâu, ý của anh là, anh đối với em hơi có chút quá đang. Thật ra thì trong lòng anh cũng thích em.
Hàn Duyệt nghe vậy, tâm tình lúc này mới bình phục rất nhiều.
Nàng không giãy dụa nữa, khẽ nhắm mắt lại, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Một lúc lâu, Hàn Duyệt mở choàng mắt, lo lắng nói:
- Không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757430/quyen-5-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.