<!---->
- Rất có khả năng.
Long Vũ nói:
- Trước tiên chúng ta không nên đi, phải biết rõ tình huống mới được. Nếu như cứ tiếp tục thế này, cho đến chết chúng ta cũng không thoát ra được.
Hai người lập tức tìm chỗ an thân.
Dưới sự trợ giúp của La Lâm, Long Vũ mang theo tiểu sư muội tìm được chỗ phong cảnh hữu tình, cách cây tùng nhìn đến phát chán vài thước. Nơi này có một hang động, diện tích tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ chỗ ăn, ở, ngủ. Du hí ở đây thì quả thực tuyệt vời.
Hai người khoanh chân trong hang động trầm tư suy nghĩ, cho đến lúc này cũng không có chút phương pháp thoát thân. Thời gian cứ trôi đi như chó chạy ngoài đồng, càng nghĩ càng bế tắc.
Mặt trời ngả về tây, ánh bình minh bao phủ. ( Dịch: Trong động mà cũng có cái này) Ánh mặt trời in bóng trên mặt hồ, gió hây hây thổi từng gợn sóng nhỏ, quả thực đẹp mắt.
Đường Hương Hương lập tức vui mừng, quyết định nhảy xuống hồ tắm. Nàng nghĩ muốn xuống hồ thả lỏng tâm tình, biết đâu có thể nghĩ được biện pháp khả thi.
Nghĩ vậy, nàng nói với Long Vũ:
- Tôi nghĩ phải đi tắm một chút, anh ở lại đây cho đến lúc tôi lên bờ mới thôi.
- Okie.
Long Vũ gật gật đầu, vỗ vỗ ngực thề son sắt:
- Tiểu sư muội, em yên tâm. Nhân phẩm của anh thế nào em cũng đã biết.
- Hừ.
Đường Hương Hương hừ lạnh một tiếng:
- Anh mà dám rình trộm, nẹo không mọc ở mắt thì tôi tự sát.
Long Vũ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757378/quyen-4-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.