<!----> 
- Cha. 
Hàn Duyệt khẽ cáu một tiếng, không muốn cho Hàn Hùng tiếp tục nói thêm. 
Long Vũ âm thầm bật cười, chẳng có lẽ vị đồng chí cảnh hoa này là một cô gái e thẹn. 
- Ha ha. 
Hàn Hùng quay đầu cười nói: 
- Chẳng nhẽ những lời cha nói là sai sao? Được rồi, con đã không thích thì cha cũng không nói nữa... Tiểu Vũ, hai đứa ở trường học viên là giáo viên và học sinh, nhưng ở bên ngoài thì không cần phải câu nệ lễ tiết gì cả. Kỳ thật tuổi của hai đứa chênh lệch cũng không lớn lắm, phải không? 
- Dạ. 
Long Vũ cười khan một tiếng, trả lời một câu. 
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Hàn Hùng lại quay trở về chủ đề chính: 
- Tiểu thiên sư, cậu xem chừng nào thì có thể qua tới nhà của tôi để xem phong thuỷ? 
- Như vậy đi, chỉ cần cháu rảnh là cháu liên lạc với ngài ngay. Ngài cứ yên tâm, cháu sẽ không để ngài phải đợi lâu đên mấy ngày đâu. 
Long Vũ nói. 
- Được rồi, mọi việc cứ như vậy đi. Đúng rồi, đây là một chút thành ý, xem như là tiền đặt cọc để coi phong thuỷ nhà tôi. Cậu hãy nhận lấy. 
Nói xong, Hàn Hùng từ trong túi lấy ra một bao lì xì, hai tay đưa tới. 
Nhìn từ bên ngoài, số lượng tiền lì xì hẳn là không ít. Long Vũ âm thầm vui sướng, cuối cùng lại có một khoản thu nhập kha khá rồi. Nhưng mà xuất phát từ lễ tiết, hắn cũng khách sáo một câu: 
- Làm thế này thật xấu hổ quá... Hàn tổng, không bằng để khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757366/quyen-4-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.