Chương trước
Chương sau
<!---->
Quả nhiên, sau khi đám khói tản đi, dị thú kia vẫn bình yên đứng đó, không chút tổn thương, ánh mắt hiện lên một vẻ khinh thường cùng với tức giận.
Văn Nguyệt Thiên nhất thời trợn mắt há mồm, không sao nghĩ được, mình đường đường là tứ đỉnh kiếm tiên, trong tay cầm Kỳ Ảo kiếm pháp mà lại không có để lại vết tích gì.
Văn Nguyệt Thiên cùng Thiết Lang trước sau cùng công kích mà chả ích gì. Dưới tình huống đó, bọn họ rốt cục ý thức được nguy cơ phải đối mặt.
Thiết Lang cắn răng nói:
- Liều mạng với nó..
Chỉ thấy hắn gầm lên giận dữ, vận đạo lực toàn thân phát ra quang mang mầu vàng, hai tay nắm chặt lang nha bổng, nhảy lên không, hung hăng bổ tới.
Dị thú chẳng thèm ngó tới hắn, nó hơi nâng cái đầu khủng bố lên, lỗ mũi phun ra nhiệt khí, há mồm phun một ngụm hỏa viêm đỏ đậm về phía Thiết Lang.
Thiết Lang đang trên không trung, vô pháp tránh né. Mắt thấy sẽ bị hỏa viêm đánh trúng, chợt lúc này trên không trung lại xuất hiện một đạo thân ảnh mạnh mẽ hướng Thiết Lang chụp tới, giúp hắn tránh được cú đánh của hỏa viêm.
- Chúng ta đi..
Người cứu chính là Mã Chính Phong. Ông ta xuất ra pháp kiếm, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.
- Không được, không đi được nữa rồi..
Người nói chính là Văn Nguyệt Thiên, hắn thở dài nói:
- Mọi người xem, con ngươi dị thú này đã lộ vẻ sát khí, hơn nữa ta cảm thấy nó đã tập trung vào chúng ta, chỉ cần ta vừa động, nó nhất định sẽ đuổi giết… Kế sách bây giờ.. có lẽ chỉ có liều mạng tìm sinh cơ thôi.
Mã Chính Phong ngầm cười khổ, mình năm xưa bất lợi, nay vừa an ổn được vài ngày. Hôm nay vì tiền đáp ứng lời mời lại vướng vào chuyện nan giải này.
- Lão tử liều mạng với ngươi...
Lúc nguy hiểm này, ngay cả văn nhân như Văn Nguyệt Thiên cũng văng bậy. Chỉ thấy Kỳ Ảo pháp kiếm trong tay hắn từ từ tụ lại một đạo như là kiếm quang. Đến thời điểm tới hạn, hắn ra sức nhằm dị thú bổ tới.
Còn Thiết Lang cũng điên cuồng hét lên, vận toàn bộ sức lực toàn thân, đạo lực mầu vàng trên người càng thêm nồng đậm, hai tay nắm chặt Lang Nha bổng nhằm dị thú phang tới.
Mã Chính Phong đương nhiên cũng không dám thời ơ. Hắn nắm chặt pháp kiếm, khẽ đọc chú ngữ. Mũi kiếm phát ra hào quang chói mắt, dần dần tụ thành quang kiếm bắn hào quang tứ phía và bay vọt về phía dị thú.
Mã Chính Phong là thiên sư.Trừ mà là sở trường của ông ta.
Nhưng trước dị thú không có chút khí tức tà ác, một thân năng lực trừ ma bị giảm sút và chỉ có thế dung kiếm tiên công kích
Ba đạo công kích đánh tới, uy lực nhìn qua rất kinh người. Dị thú tựa hồ cũng không dám kinh thường, nó ngửa mặt lên trời rống to, hai cánh sau lưng vung nhẹ, thân hình lập tức vụt đi tứ phía như sao băng.
Hiển nhiên nó đã đánh bại từng người.
Mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, chỉ thấy dị thú đã đánh xong. Thân ảnh nó đứng tại chỗ còn ba người Mã Chính Phong thì nằm bẹp trên mắt đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng trào máu tươi. Dễ thấy bọn họ bị thương không nhẹ. Nhất là Thiết Lang, ngực hắn như bị tổn thương, máu đã nhuộm đỏ y phục.
Hắn cố gắng đứng lên nhưng toàn thân một chút khí lực cũng không có.
Trong ba người thì thương thế của Mã Chính Phong nhẹ hơn một chút. Hắn chậm rãi đứng dậy đi lại phong huyệt cầm máu giúp Thiết Lang.
Trong đầu Văn Nguyệt Thiên phát run, thầm nghĩ:
- Hôm nay toi đời rồi…
- Mã huynh, xin lỗi…
Giọng Văn Nguyệt Thiên áy náy.
Mã Chính Phong thầm cười khổi, chuyện tới bây giờ xin lỗi có tác dụng gì, hiện tại phải nghĩ biện pháp trốn nhanh mới đúng.
Khóe miệng dị thú hiện lên vẻ giễu cợ, từng bước đi tới chỗ bọn họ. Cái mồm đỏ lòm hơi mở, răng nanh sắc bén dưới ánh trăng trông vô cùng khủng bố.
Thiết Lang nhắm mắt lẳng lặng chờ tử thần tới, Văn Nguyệt Thiên chống Kỳ Ảo pháp kiếm để đứng dậy,xem ra còn muốn tiếp tục công kích.
Nhưng vì thương thế quá nặng các đạo lực trong cơ thể đều bị đánh tan, căn bản không thể vận lực được.
Bỏ qua cố gắng, hắn cũng nhắm mắt chờ chết.
Theo con đường tu đạo lâu như vậy Văn Nguyệt Thiên cũng thấy mãn nguyện rồi, nếu không phải trong lòng không chút tham lam, thì sẽ chẳng rơi vào tình trạng hôm nay.
Duy nhất chuyện hắn nuối tiếc là hắn đã làm hại lão bằng hữu Mã Chính Phong vốn không nên tới này.
Mã Chính Phong dường như không muốn buông tha… Trong lòng hắn còn có chút vướng bận, hắn không muốn vì thế mà toi mạng. Hắn cố đứng dậy, mắt lạnh lung nhìn dị thú, khóe miệng có chút kiên định:
- Đến đây đi, ta sẽ không sợ ngươi…
- graoo
Mã Chính Phong hình như đã chọc giận dị thú, nó ngửa mặt gầm lên một tiếng, lỗ mũi phun bạch khí, từng bước tiến tới gần Mã Chính Phong.
Một nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng Mã Chính Phong.
Uy áp của dị thú vốn hắn không có khả năng chống cự.
Rất nhanh, phòng tuyến tâm lý của hắn cũng biến mất.
Tương quan hai bên là quá chênh lệch.
Mã Chính Phong không muốn chết, hắn tiến vào Huyền Cảnh vì muốn đem thông linh Mã gia phát triển rực rỡ. Long Vũ xuất hiện cho hắn cơ hội cùng hy vọng
Hắn khát vọng thấy truyền nhân Mã gia, đem toàn bộ mọi thứ học được ở Huyển Cảnh truyền hết cho hắn.
Nếu không hắn chết không nhắm mắt.
Dựa vào khát vọng cầu sống, Mã Chính Phong dưới uy áp của dị thú từ từ giơ pháp kiếm lên.
Dị thú lại gào lên một tiếng, há cái miệng như chậu máu, răng nanh hiện lên lớp lớp hàn quang. Một cỗ túc sát chi khí cường đại đập tới.
Mã Chính Phong thống khổ nhắm hai mắt lại, ngay cả không cam lòng thì cũng chỉ có như vậy
- Mã đại ca, đệ tới cứu huynh…
Thời khác ngàn cân treo sợi tóc đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, Mã Chính Phong mở to mắt nhìn Long Vũ từ trên trời rơi xuống.
Khát vọng sống lại trỗi dậy, Mã Chính Phong lại giơ pháp kiếm lên chuẩn bị cùng Long Vũ chiến đấu.
Dị thú thấy Long Vũ, liền dừng lại. sát khí trên người cũng từ từ biến mất. Trong con mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Long Vũ đối mặt với dị thú cũng không dám chậm trễ, đã tính sẽ xuất ra Phá Ma Thần Long cùng nó đọ sức, sau đó nhân cơ hộ sẽ mang Mã Chính Phong chạy trốn.
- Đợi một chút, chủ nhân.
Đúng lúc này, La Lâm cả kinh nói:
- Chủ nhân, nó là Thiên Dực Hổ… Không cần xuất thủ đâu.
Long Vũ nghe lời chấn động, dùng tâm thần đáp lại:
- Nó là Thiên Dực Hổ sao? La Lâm cô không lầm đấy chứ?
- Chủ nhân, không sai được. Tôi tuy không thể chọn đọc tư liệu về Thiên Dực Hổ, nhưng khí tức trên thân nó chắc chắn không sai. Chủ nhân, cậu có thể cùng nó giao tiếp, Thiên Dực Hổ là yêu thú cấp mười, nó mặc dù nhỏ nhưng trí tuệ rất cao.
- Ngươi là Thiên Dực Hổ?
Long Vũ hít sâu một hơi thử trao đổi với dị thú. Lúc này, dị thú hình cũng cảm ứng được khí tức quen thuộc trên người Long Vũ.
Vì không thể nói nên dị thú chỉ có thể gật đầu. chỉ khi đạt cấp mười cũng là hình thái cao nhất, Thiên Dực Hổ mới có thể nói tiếng người.
- Ha ha.
Long Vũ liền cười. La Lâm, nói đúng, gia hỏa này quả nhiên là Thiên Dực Hổ, nó có thể nghe hiểu lời của mình.
- Ta mà mẹ ngươi.. lại đây ta ôm một cái nào…
Long Vũ nhớ rõ động vật là chủng bản năng, hắn cho rằng Thiên Dực Hổ sẽ cho hắn là mẹ.
- Phì.
Thiên Dực Hổ nghe vậy, lỗ mũi phun ra một ngụm thô khí, đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường.
- Chủ nhân, cậu thật mất mặt… Thiên Dực Hổ là yêu thú thông minh. Hiện tại có lối suy nghĩ so với cậu còn cao hơn. Hơn nữa, Thiên Dực Hổ có trí nhớ truyền thừa.
La Lâm khúc khích cười.
Long Vũ sau một hồi đỏ mặt, vội ho một tiếng nói:
- Tiểu hổ hổ…lại đây.
- Phì…
Thiên Dực Hổ vẫn không chịu lại.
- Tiểu hổ đẹp trai, lại đây.
Ngẩn ra một chút, Long Vũ lên tiếng cười nói
- Tiểu hổ đẹp trai nhất vũ trụ, lại đây, cho chủ nhân ôm một cái nào.
Thiên Dực Hổ hếch mũi lên trời, hừ một tiếng, nhưng nó lại từ từ đi lại, phủ phục bên người Long Vũ, thè lười đỏ tươi liếm láp tay hắn.
Mã Chính Phong ngây người, nhìn màn kịch trước mắt, con ngươi hắn trợn ngược như mất bò.
- Không sao rồi..
Mã Chính Phong quay lại nói một câu.
Thiết Lang,Văn Nguyệt Thiên chậm rãi mở to mắt. Tức thì họ thấy một cảnh không thể tưởng tượng được, dị thú không ai bì được lại là một sủng vật của người trẻ tuổi trước mặt.
- Cái này... rồi cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thiết Lang sờ sờ gáy nói:
- Mình đang nằm mơ sao.. ai nói cho ta biết, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra..
Mã Chính Phong đi tới dìu Thiết Lang và Văn Nguyệt Thiên đứng lên, cười nói:
- Hai vị, đây là tiểu huynh đệ Long Vũ mà ta đã nói tới... Dị thú này hình như là sủng vật của đệ ấy.
Dựa trên tình huống trước mắt Mã Chính Phong thấy dị thú là đúng là sủng vật của Long Vũ. Nhưng là ông ta nghĩ không ra vì sao dị thú cường đại như thế lại là chịu khuất phục Long Vũ.
Văn Nguyệt Thiên nhìn kỹ Long Vũ, thấy diện mạo hắn tuy đoan chính, nhưng cũng bình thường. Tuy nhiên cặp con ngươi sáng ngời đen láy lóe lên trí tuệ.
Nguyên là Long Vũ ở Âm sơ lệnh cho La Lâm mở không gian pháp trận của Phượng Hoàng lệnh, mang theo hắc y nhân tiến vào Huyền Cảnh, vừa lúc đến Tử Vong sâm lâm. Hắn sợ hắc y nhân cũng rơi xuống cùng tọa độ với mình nên nhanh chóng nhằm hướng Huyết Quật Sơn chạy tới, trong lúc vô ý gặp phải cảnh Mã Chính Phong gặp nạn.
Thù đâu không biết, khiến cho sinh mệnh Mã Chính Phong lâm vào tuyệt cảnh lại chính là Thiên Dực Hổ mà hắn vô cùng mong đợi bấy lâu
Tóm lại, trùng hợp liên tiếp, gặp được Thiên Dực Hổ lại cứu được người anh em kết nghĩa.
Ban đầu khi kích hoạt nội đan Thiên Dực Hổ, Long Vũ đã nhỏ một giọt máu tưới của hắn, cho nên hắn cùng Thiên Dực Hổ huyết mạch tương liên. Long Vũ thử đưa tay sờ trán Thiên Dực Hổ, Thiên Dực Hổ cũng cọ trán vào tay Long Vũ, một bộ dáng rất thân mật.
- Tiểu Vũ, dị thú này gọi là Thiên Dực Hổ sao?
Mã Chính Phong mạnh dạn hỏi.
- Gruuuu.
Thiên Dực Hổ đối với Mã Chính Phong thập phần bất thiện, nhe răng nhếch mép, thể hiện bộ dàng hung dữ. Mã Chính Phong sợ tới mức lùi từng bước về phía sau.
Long Vũ vội nói:
- Tiểu hổ đẹp trai, đây là Mã đại ca, là bằng hữu của ta, không được vô lễ... xin lỗi đi...
- Phì....
Lỗ mũi Thiên Dực Hổ xì ra thô khí, không để ý tới lệnh của Long Vũ. Thiên Dực Hổ là yêu thú cấp mười, là cường giả của của kỹ nguyên vũ trụ. Nó có huyết thống cao quý, cao ngạo. Tuy rằng nó nở không lâu nhưng nó được truyền thừa ba phần sức mạnh của Thiên Dực Hổ đời trước. Ba phần này đủ để nó coi rẻ mỗi người tại đây.
Đương nhiên, Long Vũ là chủ nó, lại có huyết mạch tướng liên nên nó đối với Long Vũ vẫn có chút tôn kính.
- Ta đứng xa một chút nói chuyện vậy...
Mã Chính Phong xem ra cũng thấy Thiên Dực Hổ cũng không ưa hắn.
Long Vũ đưa ta vỗ vỗ đầu Thiên Dực Hổ cười nói:
- Tên gia hỏa ngươi đối với bằng hữu của ta còn bất thiện, hơi quá đáng đó...
- Grừưư..
- Thiên Dực Hổ dường như cũng không vừa lòng với lời phê bình của Long Vũ, nó thậm chí còn nhe rằng về phía Long Vũ.
Long Vũ một trận xấu hổ, gia hỏa này tựa hồ thiếu dậy dỗ, một chút cũng không nghe lời, còn không biết thân phận sủng vật.
- Chủ nhân...Thiên Dực Hổ tại thời đại kỹ nguyên vũ trụ tuyệt đối là cường giả, nó thờ kẻ mạnh làm chủ. Mặc dù tinh huyết của cậu kích hoạt tính mạng nó nhưng muốn nói hoàn toàn nghe theo cậu, chỉ huyết mạch còn chưa đủ, mà cậu phải có thực lực mạnh mẽ mới được...
La Lâm giải thích một mạch.
Long Vũ nghe vậy, đau cả đầu.
Sủng vật này đích xác là cụ nội ta mà.
- Tiểu gia hỏa, ta biết ngươi có thể hiểu lời ta... cho nên ta phải giải thích đạo lý cho ngươi biết. Bất kể thế nào, người vẫn do hút máu của ta mà lớn lên. Thời đại chúng ta phải biết uống nước nhớ nguồn.. Nhập gia tùy tục, ta hy vong ngươi có thể tự vấn lương tâm mình... Người xem nên đối tốt với ta một chút.
- Xì...
Lỗ mũi Thiên Dực Hổ xì ra một hơn, một luồng bạch khí nóng phun vào mặt Long Vũ. Nó đột nhiên dừng lại thè lưỡi liếm tay Long Vũ như đang lấy lòng.
- Ha ha, trẻ còn thật dễ bảo...
Long Vũ cười hắc hắc, nghĩ thầm gia hỏa này còn có chỗ dậy bảo được.
Sắc mặt Mã Chính Phong ngưng trọng, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Ông ta cẩn thận ngẫm lại lại mấy lời trước kia của Long Vũ, nhất là ý vị sâu xa của mấy câu đó trong thời đại này.
Ông ta há hốc mồm như muốn hỏi gì đó, tuy nhiên cũng không hỏi. Bởi vì hiện tại còn có Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên nên không tiện hỏi.
Tóm lại, Mã Chính Phong thấy cảm giác thần bí trên người Long Vũ ngày càng mạnh.
Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên sử dụng thuốc trị thương, điều tức một hồi, liền mạnh dạn đi tới đứng cùng Mã Chính Phong.
Thiết Lang dè dặt hỏi:
- Mã huynh, dị thú này là sủng vật của bằng hữu huynh sao? Sao lại không nói sớm, suýt nữa đã toi mạng rồi...
Mã Chính Phong tức giận nói:
- Ngươi còn nói sao, ta mới thiếu chút nữa bị các người làm toi mạng...
Văn Nguyệt Thiên nhẹ nhàng vỗ vai Mã Chính Phong, thấp giọng hỏi:
- Mã huynh, có cái gì đó không đúng... Tiểu huynh đệ của ngươi đến tam đỉnh tu vi cũng không có, làm sao lại thu phục được một dị thú cường hãn như thế...
Tuy rằng Long Vũ mặc áo tam đỉnh thiên sư, nhưng Văn Nguyệt Thiên có thể thấy rõ tu vi thực của hắn. Tuy nhiên cũng có thể là người này là một cao nhân, hắn cố ý ẩn giấu khí tức.
Chính là Văn Nguyệt Thiên cũng không có xác định chính xác hắn thuộc loại người nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.