<!----> 
- Ha ha. 
Cười khan một tiếng, Mã Chính Phong tháo miếng ngọc bội xuống, đưa cho Long Vũ: 
- Thứ này cũng không đáng giá, nếu con thích, ông tặng cho con là được. 
Miếng ngọc này được Mã Chính Phong nhặt được trên một cây ngô đồng. Màu sắc hỗn tạp, hình dáng xấu xí. Lúc đó, hắn nhất thời hứng thú liền đeo lên trên cổ. Không phải hôm nay Long Vũ nhìn chằm chằm trên cổ của hắn, hắn đã sớm quên mất miếng ngọc bội này rồi. 
Long Vũ vô thức nhận lấy ngọc bội, trong lòng cực kỳ kích động. Hắn hận lúc này không thể quỳ xuống hướng đến Mã Chính Phong dập đầu mấy cái, biểu đạt lòng cảm kích của mình. 
- Cám ơn ông. 
Long Vũ cố nén tâm tình kích động trong lòng, nói lời cám ơn. Lúc này hắn không thể giải thích tác dụng của Phượng Hoàng lệnh, đợi La Lâm phân tích xong rồi nói sau. 
- Thằng nhóc này… Đã gọi bằng ông rồi, miếng ngọc vứt đi này mà còn khách khí với ông… 
Mã Chính Phong hoàn toàn không chút để ý. 
- Da mặt so với tường thành còn dày hơn. 
Mã Hiểu Mai thở phì phì nói: 
- Mới có lần đầu gặp mặt mà đã yêu cầu đủ điều. 
- Là chính ông tặng cho tôi. 
Long Vũ trả lời một tiếng. 
- Ha ha. 
Mã Chính Phong khẽ cười, từ trong bao vải lấy ra một thanh đoản kiếm màu xanh, đưa cho cháu gái: 
- Đây là Hồng Tụ kiếm, trong lúc vô tình ông lấy được, nghe nói nó từng được kiếm tiên tiền bối sử dụng. Hiện tại, ông tặng cho con, hy vọng lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757274/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.