Thẩm An Nhiên thấy hắn vẫn đang ôm mình liền lập tức muốn gỡ tay hắn ra khỏi vòng eo của mình nhưng không được.
_" Em hôn vẫn chưa đủ sao?".
Sở Dực thả lỏng tay ngước mặt lên nhìn cô với ánh mặt dịu dàng có chút cưng chiều. Sâu trong đôi mắt sâu thẳm ấy đã xuất hiện hình bóng của cô. Bốn mắt chạm nhau, hình ảnh phản chiếu của cả hai đều ở trong đôi mắt của đối phương.
Ánh mắt Thẩm An Nhiên nhìn hắn rối bời, đôi mắt màu xanh dương long lanh như viên pha lê khiến hắn chìm đắm trong đôi mắt đó. Mái tóc màu bạch kim khẽ đung đưa theo chiều gió.
_" Đủ...đủ rồi!".
Thẩm An Nhiên bối rối trả lời cho qua. Thấy hắn vẫn chưa có phản ứng gì, bàn tay nhỏ nhắn của cô từ từ di chuyển trên gương mặt hắn, cô đang muốn làm gì đây.
Sở Dực cảm thấy chiếc mặt nạ của mình đang lung lay liền giữ tay cô lại, hôn nhẹ lên lòng bàn tay nhỏ giọng nhắc nhở.
_" Đừng nghịch"
Hắn coi cô là trẻ con ư. Tưởng cô đang muốn nghịch với chiếc mặt nạ đó chắc, rõ ràng là cô đang muốn nhìn gương mặt của hắn sau lớp mặt nạ đó. Hắn không hiểu hàm ý của cô.
_" Tôi có thể...tháo mặt nạ của anh không? thật ra tôi...tôi chỉ muốn nhìn xem gương mặt của anh như thế nào !".
Cô luống cuống nói ra mong muốn của mình, thấy hắn vẫn im lặng cô vội bào chữa thêm cho lí do của mình để nó được chính đáng. Nhưng một khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-cung-sung/2652303/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.