Ánh đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, một đoàn y bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài, vị bác sĩ có vẻ lớn tuổi nhất lắc đầu buồn bã.
Dương Trác Hiên như điên dại túm chặt cổ áo ông ta không ngừng lắc lư “ Thái độ của ông như vậy là sao chứ hả, các người… các người, nếu hôm nay cô ấy có mệnh hệ gì thì cái bệnh viện này giải tán hết cho tôi”.
“ Chúng tôi đã cố gắng hết sức thưa ngài, phần còn lại phải nhờ vào ý chí của cô ấy”, vị bác sĩ kia cúi đầu bất lực.
__
Vũ Y Vy được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, dây nhợ chằng chịt trên người, hơi thở yếu ớt phải nhờ đến bình oxi, khuôn mặt nhợt nhạt không một chút sức sống.
Người đàn ông bên cạnh trút mọi vỏ bọc ngồi cạnh bên đau đớn, nếu như có thể anh nguyện thay cô thế vào chỗ đó.
“ Vy Vy, là tại anh không tốt, anh luôn cao ngạo cho rằng mình đủ bản lĩnh để bảo vệ em nhưng đến cuối cùng anh lại chính là người liên lụy em. Em trừng phạt anh thế nào cũng được nhưng làm ơn đừng rời xa anh có được không, anh xin em đó vợ à”, Dương Trác Hiên không thể thôi khóc lóc gục đầu xuống tay cô.
Bên ngoài cửa, bà Trịnh Kim Duyên không khỏi đau lòng, nước mắt dàn dụa không dám nấc lên thành tiếng. Bà khốn khổ vỗ ngực mình ân hận, tất cả đều tại bà, nếu như bà chịu bình tâm mà suy nghĩ thấu đáo, nếu như bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-chi-danh-cho-rieng-em/3082579/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.