Chương trước
Chương sau
Giữa làn gió sớm phe phẩy --

Thiên Cơ lão nhân, Nam Cung Ngạo Nhật và Nam Cung Tuyết Y, nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá bốn bảo bảo cao như nhau, tính tình lại khác xa nhau.

Nhìn đại bảo bảo và nhị bảo bảo, ngũ quan xinh đẹp rung động phàm trần khó bút thần nào có thể vẽ ra, Die nd da nl e q uu ydo n quả thật giống phụ thân bọn nó như từ khuôn đúc ra.

Lại nhìn tam bảo bảo và tiểu bảo bảo, ngũ quan đủ để hoa nhường nguyệt thẹn, mê hoặc vạn vật, mực tiên khó có thể họa, lại càng giống mẫu thân bọn nó y như đúc.

Chỉ là......

Ánh mắt ngậm cười, theo thứ tự lướt qua từ trên mặt đại bảo bảo, nhị bảo bảo cùng với tam bảo bảo.

Đợi đến khi dừng lại ở trên mặt tiểu bảo bảo thì khóe miệng ba người Nam Cung Tuyết Y giật giật, cảm giác lòng bàn chân lành lạnh, da đầu tê dại.

Giờ phút này, tiểu bảo bảo đứng ở ngoài cùng bên phải, cùng với ba bảo bảo khác đang ngẩng đầu đang nhìn phụ thân và nương.

Nhưng --

Ánh mắt lạnh lùng này, khí chất lạnh lẽo, rơi vào trong tầm mắt ba người Nam Cung Tuyết Y, dien dan dường như không phải tiểu bảo bảo đang nhìn phụ mẫu, mà là đang nhìn kẻ thù diệt nhà mình!

Hiên Viên Diễm thân là phụ thân, vẻ mặt ngơ ngác sững sờ, sau khi nhìn tiểu bảo bảo, cảm giác cũng giống y như ba người Nam Cung Tuyết Y.

"Khụ......"

Không được tự nhiên vội ho một tiếng, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu, nhìn ái thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt dường như không tiếng động hỏi.

-- Nguyệt nhi à, nàng xác định bản thân không ngược đãi tiểu bảo bảo sao?

Nếu không, vì sao ánh mắt tiểu bảo bảo nhìn chúng ta thờ ơ như thế, giống như chúng ta không phải là phụ mẫu của bé, mà là kẻ địch thâm thù vậy?

"Khụ......"

Cũng ho khan một tiếng, khóe miệng Thượng Qua n Ngưng Nguyệt giật giật, đôi mắt ngọc nhìn Hiên Viên Diễm, da.nlze.qu;ydo/nn cũng không tiếng động trả lời.

-- Diễm, bình tĩnh, bình tĩnh!

Tiểu bảo bảo nhà chúng ta, tính tình trời sinh chính là lạnh lùng như thế, khó có thể gần gũi, từ từ sẽ quen thôi.

Tiểu bảo bảo thật sự quá lạnh lùng rồi, lãnh đến nỗi dường như khiến không khí trong điện cũng sắp đông thành băng.

Vì để hòa hoãn bầu không khí khiến người ta hít thở không thông do tiểu bảo bảo lạnh lùng tạo nên.

Lúc này, Thiên Cơ lão nhân mới vỗ tay một cái, miệng vui mừng mà nói: "Các bảo bối đồ tôn, ta là Thiên Cơ gia gia, dinendian.lơqid]on nhanh tới đây, để Thiên Cơ gia gia ôm một cái!"

"Hì hì, chào Thiên Cơ gia gia!"

Ngược lại đại bảo bảo rất nhiệt tình, Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, hai chân bé chợt điểm nhẹ, nhào vào trong lòng Thiên Cơ lão nhân.

Một cái tay nhỏ vịn cổ của Thiên Cơ lão nhân, một tay nhỏ khác nhẹ nhàng vuốt vuốt y phục đầu lông gà của Thiên Cơ lão nhân.

Đại bảo bảo nghiêng đầu, cười âm ấm áp nói: "Thiên Cơ gia gia, cả người gia gia đầy lông gà đẹp quá, cho đại bảo bảo mượn mấy cây chơi một chút được không?"

Tiếng nói cười vừa dứt, cũng không đợi Thiên Cơ lão nhân đáp lại, đại bảo bảo đưa cánh tay phải nhẹ nhàng lướt qua từ trên cánh tay trái Thiên Cơ lão nhân đi xuống.

Thiên Cơ lão nhân nhất thời cảm thấy lạnh rờn rợn phía cánh tay trái, bởi vì lông gà gắn trên ống tay áo bên trái của hắn đã không còn thấy đâu nữa.

Mà, trên tay phải đại bảo bảo, đang phe phẩy một cây quạt lông gà, cây quạt không có khung đỡ, lại trông giống như hoa mào gà.

Hâm mộ nhìn đại bảo bảo vui vẻ hòa thuận với Ma đế đại ca ở bên cạnh, Nam Cung Ngạo Nhật xoa nhẹ chóp mũi, Dieenndkdan/leeequhydonnn cũng học Thiên Cơ lão nhân vỗ tay.

"Các bảo bảo, ta là ngoại công của mẫu thân các con, cũng chính là thái ngoại công của các con đó. Nhanh tới đây, để thái ngoại công ôm một cái!"

"Chào thái ngoại công!"

Nhị bảo bảo ngọt ngào kêu một tiếng, hai chân nhẹ nhàng điểm, tư thế giống như đại bảo bảo, nhào vào trong lòng Nam Cung Ngạo Nhật.

Nhưng --

Khác với đại bảo bảo chính là, đại bảo bảo nhào vào trong lòng Thiên Cơ lão nhân, cảm thấy hứng thú với lông gà trên người Thiên Cơ lão nhân.

Nhị bảo bảo nhào vào trong lòng Nam Cung Ngạo Nhật, lại cảm thấy hứng thú với đầu vai của Nam Cung Ngạo Nhật.

Thân thể co rụt lại ở trong lòng Nam Cung Ngạo Nhật, nhị bảo bảo nghiêng đầu nhỏ, tựa vào trên đầu vai Nam Cung Ngạo Nhật, di@en*dyan(lee^qu.donnn) trong nháy mắt lọt vào giấc mộng đẹp.

-- khụ khụ khụ, cái gì? Bọn họ cũng đã ôm rồi, có phải mình cũng nên ôm một bảo bảo để bồi dưỡng một chút tình cảm hay không đây?

Đưa tay, vung tóc, nhìn tam bảo bảo, lại nhìn tiểu bảo bảo, trên mặt Nam Cung Tuyết Y lộ ra nụ cười   nịnh nọt.

"Chào các bảo bảo, ta là Tuyết Y cữu cữu đây, ai muốn để Tuyết Y cữu cữu ôm một cái?"

Tiếng cười nịnh nọt của  Nam Cung Tuyết Y vừa dứt --

Liếc nhìn Nam Cung Tuyết Y, tam bảo bảo giận giận khẽ hừ, tay nhỏ bé chợt chống nạnh, hất cao mũi với Nam Cung Tuyết Y.

Nếu nói tam bảo bảo đáp lại, làm Nam Cung Tuyết Y cảm thấy cực kỳ lúng túng.

Như vậy, tiểu bảo bảo đáp lại, lại khiến khóe miệng Nam Cung Tuyết Y co giật mãnh liệt, rất muốn tìm một cái xẻng sắt, dfienddn lieqiudoon đào một hố để chui vào.

Bởi vì......

Đối với lời Nam Cung Tuyết Y nói, dù gì tam bảo bảo cũng liếc một cái, còn "hào phóng tặng" một tiếng hừ tức giận khó chịu.

Nhưng mà, tiểu bảo bảo thì sao?

Đối với Nam Cung Tuyết Y, mắt cũng chả thèm liếc.

Cánh tay chợt bắt chéo, mặt không biểu cảm nhìn phu thê Hiên Viên Diễm, trong môi nhỏ hồng hồng của tiểu bảo bảo, phun ra một chữ tràn đầy sự lạnh lùng: "Tên!" 

Hiên Viên Diễm cố gắng thích ứng với tính tình lạnh nhạt, im lặng ít nói của tiểu bảo bảo, trên gương mặt kiềm chế sự co giật, nghiêng đầu trầm tư.

-- minh? (minh và danh đều cùng có phát âm giống nhau [míng], mình nghĩ do tiểu bảo bảo còn nhỏ nói chưa rõ nên khiến Hiên Viên Diễm nghe nhầm thành từ “minh”, và dưới đây Hiên Viên Diễm đã tự hiểu thành ba từ “minh nhật” nghĩa là ngày mai, Die nd da nl e q uu ydo n “minh” này là ngày mai; “điểu minh” nghĩa là chim hót, “minh” này là hót; “hương minh” nghĩa là trà thơm, “minh” này là trà)

Mai gì? Ngày mai sao? Tiểu bảo bảo muốn hỏi, khi nào ngày mai đến sao?

Hoặc là hót? Chim hót? Chẳng lẽ, tiểu bảo bảo muốn đi dạo một vòng quanh vườn hoa, nghe thử tiếng chim hót sao?

Hoặc là trà? Trà thơm? Chẳng lẽ...... tiểu bảo bảo của hắn khát nước, muốn uống trà thơm?

Mân đôi môi đỏ hồng cười nhẹ, liếc nhìn phu quân Hiên Viên Diễm nhăn mày, nghiêng đầu trầm tư, nhưng lại không có đầu mối chút nào, lâm vào khốn cảnh.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn tiểu bảo bảo, ôn nhu hỏi: "Tiểu bảo bảo, ý của con là...... Phụ thân và mẫu thân nhanh bàn bạc, nên đặt tên cho huynh muội các con phải không?"

Nguyên tắc của tiểu bảo bảo là: d,0dylq.d có thể bớt nói, tuyệt không nói nhiều một chữ; có thể không nói lời nào, kiên quyết câm.

Vì vậy --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, tiểu bảo bảo keo kiệt đọc rõ từng chữ, "ừ" cũng lười phải "ừ" một tiếng, chỉ gật đầu.

Nàng quả thật không đoán sai, tiểu nữ nhi kiêu ngạo lạnh nhạt nhà nàng, không quá vui vẻ khi bị người gọi "bảo bảo" như mấy đứa khác.

Cả nửa ngày, vậy ra tiểu nữ nhi của hắn muốn tên sao?

Cố gắng không để mặt bị co giật, nhưng Hiên Viên Diễm vẫn bị tính tình của tiểu bảo bảo, làm vỡ tan cảm xúc bình tĩnh, dienndnle,qu.y don gương mặt căng lên nói: "Nguyệt nhi, không bằng......"

Đang ngổn ngang trong gió, Hiên Viên Diễm méo mặt, đang lúc chuẩn bị nói ra bốn cái tên, hỏi ái thê có được hay không thì trong nháy mắt.

Ở ngoài điện --

Theo làn gió sớm từ từ xao động, truyền đến tiếng gọi của ba người, tiếng gọi đau đớn, xen lẫn cả tiếng hộc máu.

"Nguyệt nhi, Diễm, các người đang ở đâu vậy?"

"Nguyệt nhi, Diễm, các ngươi nhanh xuất hiện đi, xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Nguyệt nhi, Diễm, Thượng Quan bá phụ và Hiên Viên Ly, bị, bị, bị......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.