Vô Ngân công tử cười ôn nhu nói: "Lần đầu tiên người của Tiêu Dao Môngiao thiệp với giang hồ là hai mươi năm trước, bọn họ trộm linh đan diệu dược, tới vô ảnh đi vô tung, mà mẫu phi của ngươi cũng bị phát bệnhcùng năm đó."
"Nói cách khác. . ." Khóe miệng Hiên Viên Diễm nhếch lên tạo thành mộtđường cong tà mị, cười nói: "Ngay từ đầu ngươi đã hoài nghi, các mônphái bị lấy trộm thuốc quý, có liên quan tới ta sao?"
Vô Ngân công tử rũ mắt xuống, lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng, thanhâm như tiếng suối chảy vô cùng dễ nghe: "Dù sao cũng chỉ là trùng hợpthôi, còn về việc ngươi có phải Môn Chủ thần bí của Tiêu Dao Môn haykhông, ta vẫn không dám chắc."
"Thế nên. . ." Hiên Viên Diễm vuốt ve lòng bàn tay, ánh nến chiếu lêndung nhan như họa, dღđ☆L%☆qღđ mở miệng nói tiếp: "Ngươi đặc biệt giảnggiải sự tích Tiêu Dao Môn trộm thuốc, để xem ta phản ứng thế nào?"
"Ta tin tưởng hiện giờ Hiên Viên Diễm. . . Đã xem Vô Ngân là bạn trikỷ." Vô Ngân công tử cười nhìn về phía Hiên Viên Diễm, nụ cười thanh nhã tuyệt luân, giống như làm trời đêm ấm áp hẳn lên: "Mà với tác phong của Hiên Viên Diễm, nếu đã coi một người là bạn tri kỷ, nhất định sẽ thànhthật với người đó."
"Ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó cầu. Vì không làm tổn thương trái tim nhỏbé yếu ớt của Vô Ngân công tử. . ." Hiên Viên Diễm vén mấy sợi tóc maibên má bị gió thổi loạn, hài hước nói: "Cho nên Hiên Viên Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940154/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.