Hiên Viên Diễm từ trên ghế đứng lên, cất bước đi đến nhuyễn tháp ngồi xuống, hắn đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm ngồi trên đùi mình.
Đầu ngón tay trêu đùa tóc mai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, Hiên Viên Diễm cười nói: "Nguyệt nhi, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là như thế nào làm được?".
"Đừng xem chúng nó là xúc xắc, mà đem chúng trở thành tâm của ngươi. Tâm của ngươi, tùy ngươi tới khống chế." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khẽ, ngồi trong lòng Hiên Viên Diễm, nàng đưa tay ôm gáy Hiên Viên Diễm, ôn nhu nói.
"Khó trách ta luôn làm không được, bởi vì tâm của ta, giờ chính ta đã không thể khống chế. Nó. . . Bị ngươi nắm trong tay rồi." Lòng bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai tròng mắt Hiên Viên Diễm cười quyến rũ, giọng điệu ôn nhu như nước nói.
"Như vậy a, vậy ngươi chẳng phải là thực đáng thương?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt nhìn, thanh âm mười phần trêu tức.
"Kia không phải đáng thương, mà là hạnh phúc. Cho nên, ta rất vui lòng để tâm bị ngươi nắm trong tay." Cánh tay vòng qua ôm lấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm nỉ non nói.
"Ngu ngốc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi cười một tiếng, vươn tay điểm điểm chóp mũi Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm rũ mắt, dung nhan nhiễm ý cười yêu dã, hắn đưa tay nâng cằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, nhướng mày tà mị nói: "Ngu ngốc?".
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, hai mắt ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2939941/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.