Ngày hôm sau khi nàng vừa tỉnh giấc liền vội vàng mang theo hòm thuốc đi đến nhà Lưu viên ngoại. Mặc dù bây giờ nàng vô tội nhưng nguyên nhân cái chết của Lưu phu nhân vẫn chưa được tra rõ, vì vậy nàng không thể khoanh tay đứng nhìn. Lưu viên ngoại biết nàng được thả ra mà vẫn còn cả gan đến cửa, ông ta vô cùng giận giữ lệnh cho gia đinh đuổi nàng ra ngoài. Trên người nàng tản ra sát khí khiến đám gia đinh không dám lại gần, đành phải thuyết phục nàng:
"Tống cô nương, phu nhân qua đời vì bạo bệnh, lão gia hiện tại rất đau lòng, cô mau trở về đi đừng ở lại làm khó bọn ta."
Tống Tương không nhường nhịn mà nước mắt lên nhìn đám gia đinh rồi thề độc:
"Tống Tương ta xin thề, nếu hôm nay ta không chứng minh được thì ta sẽ lập tức tự sát để an ủi vong linh cho Lưu phu nhân."
Nghe xong, Lưu viên ngoại vẫn chưa hết tức giận, bèn khoát tay nói đám gia đinh tránh ra:
"Hay cho một câu ngươi vô tội, các người mau tránh ra để cho ả ta bước vào, để ta xem hôm nay ả ta còn thoát tội được nữa không."
Gia đinh dẫn nàng bước vào, trong lòng không khỏi thán phục Tiểu cô nương này. Quả thật mà nói, Tiểu cô nương này cũng thật can đảm. Tất cả các đại phu chữa bệnh làm chết người, đều muốn trốn tránh trách nhiệm. Còn nàng thì ngược lại, chân trước vừa bước ra khỏi nha môn thì chân sau đã chạy đến đây, thật không hiểu nàng ta đang suy nghĩ cái gì nữa.
Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/232009/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.