Mặc dù chứng minh được là thuốc không có độc nhưng không thể chứng minh được đó là thuốc mà nàng kê cho Lưu phu nhân. Đây là một loại thuốc tân dược ngay cả khi nàng nói ra tên của thuốc đó thì cũng không có ai biết đó là thuốc gì. Nếu nàng muốn chứng minh mình vô tội thì phải tự đi nghiệm thi. Nàng nhíu mày lạnh lùng nói:
"Nếu các người đã thấy không thuyết phục vậy chi bằng để tiểu nữ nghiệm thi Lưu phu nhân, chỉ cần nhìn qua một cái là sẽ biết rõ ràng."
Lưu viên ngoại cho rằng Tống Tương đang cố chối tội, thì chế nhạo châm chọc nói:
"Ngươi hại nàng còn chưa đủ sao? Nàng ấy đã chết rồi nguy còn muốn quấy rày đến nàng nữa sao?"
Tống Tương bắt được biết được người cổ đại rất để tâm đến việc yên nghỉ của người đã chết, nhưng nàng vẫn tận lực khuyên nhủ:
"Chỉ cần khám nghiệm là có thể tìm ra nguyên nhân, lúc đó mới trả được cho Lưu phu nhân một cái công đạo, cũng trả lại trong sạch cho tiểu nữ, tại sao không làm?"
Rồi nàng tiếp tục phân trần:
"Hơn nữa, ta không có động cơ giết người, sao ngươi cứ cho rằng ta là kẻ sát nhân?"
Nghe nàng nói xong thì Lưu viên ngoại tức đến nghẹn cổ. Ông ta không để ý đến hình tượng mà lao đến chỗ Tống Tương chỉ vào mặt nàng mà chửi bới:
"Ngươi không biết nội tử là cháu gái của bà mối Trương sao. Giữa ngươi và bà mối Trương từng có thù oán, khi biết được thân phận của nội tử liền xuống tay. Đây không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/232008/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.