Xử lý xong việc của người bán tranh, Tống Tương và Chu Tiêu đi đến hiệu thuốc bán thảo dược rồi đi chợ phiên mua rất nhiều thứ mang về. Trên đường về nhà đi ngang qua cửa một y quán, có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều lo lắng nhìn vào trong. Tiểu nhị của y quán hét lên với mọi người rằng:
"Các vị, hôm nay hãy rời đi thôi, Trương đại phu được mời đến Thẩm ra chữa bệnh cho di nương, có lẽ buổi tối cũng không về kịp được."
Nghe xong điều này ai nấy đều thất vọng, chỉ có vài người ảo não bỏ đi. Hầu hết mọi người còn ở lại đó, có rất nhiều phụ nhân lớn tuổi đang ôm tiểu hài tử bị bệnh trên tay đôi mắt vô hồn, thẫn thờ nhìn biển hiệu "Huyền Hồ Cứu Thế" trên cửa y quán.
Có những đứa trẻ không chịu được cơn đau liền ngất đi. Hầu hết những người chờ ở đây đều là người nông dân, trên người mặc một tấm vải thô ngắn màu nâu, những mảnh vá chắp ghép chồng lên nhau. Nếu hôm nay họ quay về và trở lại vào ngày mai có lẽ sẽ không kịp.
Một di nương gia đình giàu có được ưu ái hơn gấp trăm nghìn lần người thường. Ở cái thế giới bạc bẽo này, Tống Tương không khỏi cảm thán nhìn những người bệnh này một hồi lâu, sau đó nàng nhìn Chu Tiêu chậm rãi nói:
"Hay là, chúng ta cũng mở một quán."
Nghe nàng nói xong, Chu Tiêu gật đầu đồng ý hắn nói:
"Trong Tống gia thôn không có lấy một đại phu giỏi, y thuật nàng tốt như vậy chắc chắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/232002/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.