Sau khi nghe Tống Tương nói Lý thị cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, dường như không thể tin nổi những gì nữ nhi vừa nói.
"Tương nhi, ý con là vị công tử kia rất có thể có một bức tranh như vậy?"
Nói xong ánh mắt Lý thị hiện lên sự khác thường. Tống Tương nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Lý thị. Lý thị chưa kịp hỏi tiếp thì đã thấy Tống Hoa chạy vụt ra từ kho chứa củi, mồ hôi nhễ nhại hoảng hốt:
"Tỷ, tỷ có thấy đại ca ca đâu không?"
Tống Hoa nói xong nàng nghe như có tiếng sét quét qua tai. Tống Tương sững sờ một giây mà chưa định thần lại được. Buổi trưa hắn vẫn còn ở đây, sao lại? Nhưng nàng rất nhanh chóng lạnh lùng trở lại, cũng nhanh chóng xóa bỏ những cảm xúc dư thừa đi, nàng quay đầu vào nhà bước đi không nói thêm một lời nào nữa.
Nàng định quay về phòng của mình, khi đi ngang qua kho chứa củi thấy cánh cửa nửa mở nửa đóng; nhìn vào bên trong trống trơn không một bóng người. Đây tuy là phòng chứa củi nhưng từ khi hắn ở lại. Nàng đã lên núi đốn gỗ về và đóng cho hắn một chiếc giường nhỏ để hắn có chỗ ngủ. Nàng không đành lòng được mà đấy cửa ra rồi bước vào.
Loading...
Trên giường gỗ nhỏ cái chăn mới mua đã được gấp gọn gàng đặt ở cuối giường. Tấm vải sẫm màu lót giường được vuốt phẳng phiu. Nàng đặt tay lên giường thấy vẫn còn một chút hơi ấm, chứng tỏ hắn chỉ mà mới dời đi không lâu. Có lẽ lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/231998/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.