Một chiếc xe ngựa hoa lệ bất ngờ xuất hiện trên đường phố, bờm ngựa được chải chuốt cẩn thận trông con ngựa rất đẹp không giống những ngựa bình thường vẫn thấy. Ngay cả y phục của phu xe chất liệu cũng tốt hơn nhưng tiểu cô nương gia đình khá giả trong trấn. Có thể thấy được vị chủ nhân ngồi trong xe ngựa kia nhất định không phải là người bình thường. Cỗ xe chầm chậm đi trên phố.
Dưới tấm rèm màu xanh ngọc, một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi thất thần suy tư, lúc lúc lại thong thả nhàn tản nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ cỗ xe. Nhìn thấy phía trước có nhiều sạp hàng bán tranh thì ông xoa đầu con dê của mình, khúc khích cười rồi nói:
"Không biết ở đây có thể tìm thấy tác phẩm thật sự của ông cố ta không?"
Quản gia đi theo xe cũng là một người lớn tuổi, nghe xong cung bật cười nói:
"Lão gia, ông cố của người từng sống ở Nguyên Châu, ở đây cách Nguyên Châu cũng không xa."
Nhớ lại những câu chuyện hồi nhỏ, ông cụ tóc trắng cười vui vẻ hơn, nếp nhăn hằn sâu kéo dài từ đuôi mắt đến thái dương. Ông cụ nói:
"Hồi ta còn nhỏ, thường nghe tổ mẫu của ta tán gẫu. Ông cố ta thường nhận củi, gạo, dầu và muối của những người hàng xóm đưa đến; sau đó ông cố vẽ tranh gửi cho nhà họ thay lời cảm ơn."
Quản gia tiếp lời:
"Phải đó, lúc đó nhiều người đã từ chối không nhận, bây giờ những bức tranh đó có lẽ là vô giá."
Loading...
Ông lão tóc trắng vừa đi vừa tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/231995/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.