Đồ ăn dù có ngon đến đâu cũng không thoát khỏi cơn buồn ngủ đánh úp, cuối cùng Huyện Thái gia cùng sư gia cũng không chịu được mà ngáp liên hồi. Đoàn người bắt đầu đi ngủ, sai nha thì cắt cử nhau canh đêm. Tống Tương cảnh cáo Hạ Thiên:
"Ban đêm người không được ngủ lại trong xe ngựa của ta, tự mình tìm một chỗ để mà ngủ!"
Nam nữ hữu biệt sao có thể cùng nhau qua đêm được.
"Nói cô nương độc ác không có oan mà, ở nơi rừng núi hoang vu như thế này cô nương bảo ta tìm đâu ra chỗ để ngủ chứ? Cô nương không sợ ta bị thú dữ ăn thịt hay sao?"
Hạ Thiên chớp mắt một cái liền nằm xuống trước mặt nàng cùng với nụ cười toe toét, thật chẳng khác gì một tên lưu manh.
"Ta cứ ngủ ở ở đây, ta đã không quản nguy hiểm đi theo cô nương đến đây, cô nương không thể bạc đãi ta như vậy được."
Trước lời buộc tội của Hạ Thiên, Tống Tương chỉ biết mím chặt môi tức giận, nàng chưa biết phải phản bác lại hắn ta như thế nào. Hắn nói không có sai, nếu lúc này mà ra ngoài tìm chỗ ngủ thì rất có thể sẽ gặp phải thú dữ. Dù sao thì cũng đã chuẩn bị sang mùa đông rồi đây chính là lúc mà thú dữ lùng sục con mồi chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông dài.
"Ngươi không phải võ công rất cao cường đấy sao? Ta e rằng những thứ đó đâu phải là đối thủ của ngươi, vậy mà còn sợ bị ăn thịt hay sao?"
Tuy trong lòng nàng đã sáng tỏ nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016207/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.