Tống Hoa cuối cùng cũng trở lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm có phần tái nhợt của nó trông buồn cười vừa đáng thương, trên móng tay vẫn còn đất cát, dấu tích của việc khoét tường. Huyện Thái gia và sư gia chờ sẵn ở cửa nha môn, là một sai nha đã dẫn nó ra ngoài. Việc Tống Hoa bị giam vào nhà lao đã được nha môn giải thích rõ ràng cho Tống gia. Tống Tương nghe xong không khỏi buồn cười, Lý thị sợ mất hồn mất vía mà ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Tống Hoa miệng liên tục nói:
"Con của ta! Con của ta."
"Tỷ tỷ, tỷ không quan tâm Hoa Nhi hay sao?"
Tống Hoa cuối cùng cũng được về với người thân của mình, phản ứng của mẫu thân không ngoài dự đoán của nó, nhưng phản ứng của Tống Tương lại nằm ngoài dự đoán của nó, biểu hiện của Tống Tương không giống bình thường nên nó đã lên tiếng hỏi Tống Tương. Tống Tương nhíu mày, cúi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của nó rồi nói:
"Có chuyện gì vậy? Tại sao đệ lại hỏi như thế?"
"Tỷ không những không khóc mà còn cười đệ, chẳng nhẽ tỷ không lo cho đệ sẽ không bao giờ trở lại hay sao?"
Tống Hoa nói bằng giọng thương tâm, Tống Tương nghe xong thì nghiêm mặt nhìn Tống Hoa trả lời:
"Tỷ tỷ thì không quan tâm đệ, rất tốt, vậy sau này Hoa nhi không nhận điểm tâm từ Vị Hương quán nữa, đệ nghĩ sao?"
Tống Tương vừa cười vừa nhìn Tống Hoa, đổi lại Tống Hoa khẽ thầm than trong lòng. Nhìn thấy Tống Tương dứt khoát xoay người bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016203/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.