Có lần thấy những đứa trẻ chơi đom đóm, tôn tử của bà cũng đòi chơi, mà bà cụ lại vừa đi làm đồng về rất mệt mỏi không nói được lời nào nhưng nhìn thấy tôn tử nằng nặc đòi tự đi vào núi bắt, có cản cũng không được bà cụ không còn cách nào khác nên ban đêm chạy vào núi bắt đom đóm, suýt nữa bị chó sói ăn thịt.
Nhưng tiểu Cẩu tử đã sớm quên từ lâu rồi, nó khóc chán, nó khóc mệt rồi thì lăn ra ngủ, khi tỉnh lại lúc bây giờ trời đã gần sáng. Nó không ngờ khi mở mắt ra đã nhìn thấy nãi nãi đã bắt đom đóm về bỏ vào túi vải xô cho nó rồi. Khóe mắt của tiểu Cẩu tử, nhìn bà nội mà không khỏi xúc động cái cảm giác tội lỗi khiến nó khó diễn tả thành lời.
Hoa nãi nãi nhìn thấy tôn tử hiểu chuyện như vậy trong lòng rất vui, bà cụ bước đến ôm lấy tôn tử và vỗ về nhẹ lên vai nói lời an ủi với tiểu Cẩu tử bằng giọng dịu dàng chưa từng có:
"Không cần quá lo lắng như vậy, không phải ngươi đã nói là Tống Tương tỷ nhất định sẽ cứu được tiểu Hoa ra ngoài bình an sao? Ngươi đừng quên Tống Tương tỷ của ngươi là ai, nàng ta không phải là một người bình thường, nàng ta nói có thể thì nhất định là sẽ làm được."
Hoa nãi nãi vừa mỉm cười vừa nhẹ giọng an ủi tiểu Cẩu tử. Nhà Hoa nãi nãi là hàng xóm của Tống Tương, thỉnh thoảng tiểu Hoa sang đây chơi, bà cụ rất thích đứa trẻ đó để cảm tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016198/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.