"Tất cả đều do ta, nếu không phải là ta thì Hoa nhi cũng không gặp phải loại chuyện như thế này. Ông trời ơi, ông mở mắt ra nhìn đi, trước đây lão gia và phu nhân đều là người tốt, đều gặp phải tai ương mà mất đi sinh mạng. Lúc đó chúng ta đã van cầu ông thương xót nhưng điềm nhiên ông không hề nghe thấu. Hiện giờ lão gia và phu nhân chỉ còn sót lại hai cốt nhục chẳng lẽ ngài cũng muốn đuổi cùng giết tận hay sao?"
Lý Thị lúc này chỉ biết đau lòng khóc lóc, mọi cảm xúc dâng lên cuồn cuộn khiến bà không khỏi than trách ông trời không có mắt.
Hoa nãi nãi ngay sát vách đang chuẩn bị sẵn sàng cơm tối để đợi tôn tử về ăn. Bà cụ mắt càng ngày càng kém, mấy hôm trước lúc ăn cơm tiểu Cẩu tử đã nhặt được một sợi tóc bạc trắng trong cơm ra. Sợ bà cụ cảm thấy ngại ngùng vì loại chuyện như thế này tiểu Cẩu tử là một đứa trẻ hiểu chuyện, bề ngoài trông nó giống như một đứa trẻ hoang dã nhưng thật sự nó lại là một đứa trẻ rất tinh tế, nó thờ ơ không đếm xỉa gì đến sợi tóc đó mà khều bỏ ra ngoài rồi tiếp tục ăn cơm.
Hoa nãi nãi thường ngày rất phiền muộn vì tôn tử nghịch ngợm, hắn lên núi trèo cây nhặt trứng chim nhưng hôm nay thấy tôn tử hiểu chuyện như vậy mà bà cụ lại thấy rất cảm động. Bà cụ đã sớm ủ bột mì từ sáng đến trưa khi bột nở đủ bà cụ lấy ra rắc thêm một chút bột khô lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016197/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.