Chu Tiêu đương nhiên không biết việc nữ nhân trong lòng của hắn xảy ra chuyện, bằng không dù cho trời có sập xuống hắn cũng nhất định mặc kệ vị Hiên Nhi tiểu thư ở lại đây mà ba chân bốn cẳng chạy đến che chở cho nàng.
"Chu Tiêu ca ca, nhưng có câu nói này rất hay, mẫu thân của ta từng nói nhân vô bách nhật hảo, hoa vô bách nhật hồng. Ta không có ý gì khác chỉ là thấy mẫu thân của ta nói rất đúng. Chúng ta ở đời biết sống được bao nhiêu ngày tốt đẹp nữa chứ, không có cái gì là có thể mãi mãi được cả!"
Hiên Nhi ngập ngừng nói, vừa nói hai bàn tay đan chặt vào nhau ở dưới ống tay áo. Bởi vì hôm nay đi ra ngoài cùng với Chu Tiêu nàng ta biết đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng ta. Vì vậy mới sáng sớm nàng đã kêu Tiểu Thúy đến rửa mặt chải đầu thay y phục để ra ngoài cùng Chu Tiêu. Sở dĩ Chu Tiêu đồng ý đi ra ngoài cùng nàng là do hôm nay cha nàng đã chỉ định hắn buộc phải bồi nàng ra ngoài.
Ngay cả ai phục nàng mặc trên người cũng là kiểu mới nhất, khi mới mặc vào Tiểu Thúy chợt ngây người vì thấy nàng giống như tiên tử trong tranh bước ra, nhưng chỉ có một mình nàng ta thấy vui vẻ hào hứng với chuyến ra ngoài lần này, còn Chu Tiêu chung quy là chưa từng có nhìn đến nàng. Thậm chí Hiên Nhi còn cho rằng Chu Tiêu không biết nàng ta đang mặc một bộ y phục mới, bởi vì trong suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016193/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.